Tiếu Bao Tự nói :
- Như thế, xem ra khó có ai biết được kho tàng Hoàng Kim thành ở đâu mà thủ đắc!
Văn Nhân Tuấn lắc đầu :
- Cái đó cũng còn tùy, mọi sự đều có chữ “duyên”, đã có duyên phận thì không cầu vẫn được, mà vô duyên phận dẫu cố cưỡng cầu cũng chẳng được. Vị Thành chủ Hoàng Kim thành quả nhiên đã nói đúng: kỳ trân dị bảo, chỉ ai hữu đức mới thủ thắng. Mà chữ “đức” là gì, nếu không có nghĩa là “duyên phận”? Thế cho nên, theo tại hạ nghĩ, không cần phải đem sinh mạng di tranh đoạt vụ Hoàng Kim thành làm gì!
Tiếu Bao Tự nhìn Văn Nhân Tuấn hỏi :
- Nghe qua khẩu khí của đại ca, dường như đại ca chả thiết đến kho tàng Hoàng Kim thành?
Văn Nhân Tuấn mỉm cười :
- Thì cũng như tại hạ vừa nói, hữu duyên thì không cầu vẫn được, vô duyên dẫu cưỡng cầu cũng không được, chỉ cần ý thức rõ như thế, tất sẽ khỏi bôn chôn tham vọng trước vụ Hoàng Kim thành vậy?
Tiếu Bao Tự bỗng bật cười thành tiếng.
Văn Nhân Tuấn lấy làm lạ, ngó nàng, hỏi :
- Cô nương cười chuyện chi?
Tiếu Bao Tự đáp :
- Tiểu muội rất cao hứng, vì nhân đây đã nhận thức đại ca rõ thêm một đặc điểm nữa.
Văn Nhân Tuấn lại hỏi :
- Cô nương nhận thức thêm điểm gì?
Tiếu Bao Tự ửng hồng đôi má, thỏ thẻ :
- Tiểu muội nhận thấy đại ca quả gồm nhiều đức tính, rất xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-dong-giang-ho/1991971/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.