Thu xếp hành trang xong, Hạnh Bội Thi dẫn mẹ trở ra, nói :
- Để nhị vị phải chờ đợi, thật có lỗi.
Văn Nhân Tuấn tươi cười :
- Nào có chi! Chỉ mong sao bảo vệ được võ lâm Trung Nguyên thì đừng nói là chỉ trong chốc lát, mà dầu có phải chờ đợi đến mười năm, tại hạ cũng vui lòng.
Hạnh Bội Thi nhìn thật sâu vào ánh mắt Văn Nhân Tuấn, ca ngợi :
- Văn đại hiệp đúng là một con người nhiệt tâm hiếm có.
Văn Nhân Tuấn đáp :
- Môi hở răng lạnh, ổ tan trứng nát...Tại hạ đúng ra là nhiệt tâm với chính bản thân trước mà thôi.
Hạnh Bội Thi tươi cười :
- Văn đại hiệp quá khiêm nhượng...
Tiếu Bao Tự mau mắn bước tới, vui vẻ đề nghị :
- Xin lão phu nhân đưa bao phục cho tiểu bối mang giúp, tiện hơn.
Hạnh mẫu xua tay, nói :
- Đa tạ hảo ý của cô nương, không dám làm bận cô nương, chiếc bao phục này thật ra cũng nhẹ lắm, để lão thân tự mang lấy, chẳng mệt nhọc gì đâu.
Hạnh Bội Thi lên tiếng :
- Cỗ xe ngựa đưa nhị vị đến cuối đường ngoài ấy chắc đã trở về tiểu trấn rồi. Cũng không hề chi, từ đây ra tiểu trấn chẳng xa mấy, chúng ta đi nhanh, hy vọng sẽ đến nơi trước khi trời tối.
Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu :
- Cô nương nói đúng, chúng ta lên đường nhé.
Chàng liền cùng Tiếu Bao Tự đi trước.
Hạnh Bội Thi dắt mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-dong-giang-ho/1991950/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.