Các tôn giả A Tu La viện cũng dang ra xa hơn ba trượng.
Nhân vật khô cằn ngưng mục nhìn Văn Nhân Tuấn, bảo :
- Văn Nhân Tuấn, ngươi có thể xuất thủ đi.
Văn Nhân Tuấn nói :
- Xin mời đại sư chuẩn bị chu đáo cái đã.
Nhân vật khô cằn quắc mắt hỏi :
- Ngươi tin là có thể hạ nổi ta chăng?
Văn Nhân Tuấn đáp :
- Cái đó cũng không biết chừng.
Nhân vật khô cằn cười gằn :
- Con nít như ngươi mà cũng bày đặt cuồng ngạo! Ta đã mấy mươi năm tu vi, còn ngươi có đáng gì...
Văn Nhân Tuấn ngắt lời :
- Đại sư đành rằng công lực của mỗi người có quan hệ đến số tuổi cùng kinh nghiệm, nhưng không hẳn mọi người đều giống nhau.
Nhân vật khô cằn hỏi :
- Ngươi muốn nói là ngươi có thiên phú cường mạnh hơn người khác và có phúc duyên thâm hậu hơn người khác chăng?
Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu :
- Có thể nói như vậy.
Nhân vật khô cằn ngưng đọng mục quang, quan sát từ đầu chí gót Văn Nhân Tuấn một lượt, bật tiếng cười khẩy nói :
- Kể ra thì quả nhiên ngươi cũng có thiên phú hơn người thật, nếu gặp danh sư thì sự thành tựu rất khả quan; nhưng ta tin rằng võ lâm Trung nguyên không có kẻ nào bằng ta và ta càng tin rằng với số tuổi của ngươi, có giỏi lắm là ngươi chỉ khổ công luyện được chừng mười mấy, hai mươi năm là cùng, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-dong-giang-ho/1991931/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.