Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, sắc mặt đám Lý Mộc lập tức trắng bệch.
Đúng lúc này, Diệp Huyền mới đi được không xa liền ngừng lại, quay người nhìn về phía Đại trưởng lão:
- Đại trưởng lão, ta hữu nghị nhắc nhở ngươi một chút, đám Lý Mộc là thân vệ của tộc trưởng, mặc dù ngài là Đại trưởng lão, nhưng muốn động tới thân vệ của tộc trưởng, chí ít cũng phải chờ hắn chết a…
Nói tới đây, hắn ra vẻ giật mình:
- Chẳng lẽ… Đại trưởng lão muốn động thủ với tộc trưởng… ngươi…
- Càn rỡ!
Đại trưởng lão giận dữ hét:
- Diệp Huyền, ngươi còn nói thêm một câu, hôm nay dù lão phu có phải liều mạng, cũng muốn chém giết ngươi!
Diệp Huyền cười nói:
- Đại trưởng lão bớt giận, ta chỉ nhắc nhở một chút thôi, tức giận hại cơ thể, như vậy ta sẽ rất vui, a không đúng, ta sẽ rất đau lòng.
Nói xong, tiếp tục kéo Diệp Linh rời đi.
Đám Lý Mộc nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt đầy vẻ cảm kích, nếu không phải có câu nói này của Diệp Huyền, sợ là hôm nay bọn hắn đều phải chết.
Ở lại, Đại trưởng lão giận tới run người, đám người chung quanh căn bản không dám hé môi nửa lời.
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Lang:
- Vừa rồi sao không lập tức luận võ với hắn? Tội gì phải kéo tới hai mươi ngày sau?
Diệp Lang nhìn thoáng qua Đại trưởng lão:
- Bởi vì ta sẽ lập tức đột phá tới Ngự Khí cảnh!
Nghe vậy, Đại trưởng lão liền ngây người. Sau một khắc, hắn kích động nói:
- Thật chứ?
Diệp Lang khẽ gật đầu:
- Đang sắp đột phá, nếu không vừa rồi ta đã chém hắn. Hiện tại không nên động thủ, không nên vì một con giun dế mà làm hỏng đại sự của ta.
Đại trưởng lão vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng, vậy cứ để Diệp Huyền này sống lâu thêm mấy ngày, dù sao hắn cũng chỉ là một tên phế vật!
Diệp Lang khẽ gật đầu:
- Hiện hắn là chó cùng rứt giậu, trong thời gian này chớ có đi chọc hắn, tránh cho người ta nói Diệp Lang ta sợ hắn, cố ý để các ngươi tìm hắn gây sự, sau đó kiếm cớ giết hắn!
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
- Lần này đúng là ta không cân nhắc chu toàn, yên tâm, trong hai mươi ngày này, ta sẽ không cho người đi gây sợ với hắn.
Diệp Lang gật nhẹ:
- Đúng rồi, lần này ta tu luyện, có thể sẽ cần rất nhiều linh thạch.
Đại trưởng lão có chút khó khăn, linh thạch là một loại tinh thạch trân quý, bên trong chứa đựng linh khí, coi như Diệp gia cũng không có bao nhiêu. Không chỉ như thế, linh thạch chỉ có thể cho tộc trưởng cùng thế tử sử dụng, có điều, Diệp Huyền cũng chưa dùng qua linh thạch, cái này đương nhiên là do bọn hắn chặn lại từ trên.
- Có vấn đề gì sao?
Diệp Lang hỏi.
Đại trưởng lão lắc đầu:
- Không có vấn đề, chỉ có điều, khả năng sẽ không có nhiều.
Diệp Lang cười nói:
- Yên tâm, chỉ là Ngự Khí cảnh, cũng không dùng nhiều linh thạch mấy.
Nghe vậy, Đại trưởng lão thở dài một hơi:
- Như vậy cũng tốt!
Diệp Lang ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khóe miệng hiện một vệt mỉa mai, lòng thầm nói khẽ: “Thâm sơn cùng cốc a… có điều, tạm thời lợi dụng một phen vẫn được…”

Diệp Huyền kéo Diệp Linh về tiểu viện, vừa trở lại, đám Lý Mộc đã chạy tới.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua đám người:
- Giờ tới chỗ ta, với các ngươi cũng không có chỗ lợi.
Từ khi hắn bị tước vị trí thế tử, đám huynh đệ đã từng cùng hắn huyết chiến kia, cơ hồ chưa từng thấy gặp lại. Bởi những người kia đều rất rõ ràng, chủ nhân tương lai của Diệp gia, không phải là Diệp Huyền hắn, mà là Diệp Lang kia.
Lý Mộc ôm quyền:
- Diệp ca, đa tạ.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Các ngươi không xuất thủ, là ta phải cảm ơn các ngươi, về đi, nếu bị người của Đại trưởng lão nhìn thấy, các ngươi cũng sẽ khó tránh được phiền phức.
Lý Mộc do dự một chút, sau đó nói:
- Diệp ca, nếu ngày sau có cần huynh đệ chúng ta, xin cứ phân phó một, huynh đệ chúng ta quyết không chối từ.
Nói xong, hắn mang theo mấy tên thị vệ quay người rời đi.
Diệp Huyền khẽ lắc đầu.
Thấy Diệp Huyền lắc đầu, Diệp Linh ôm tay Diệp Huyền, nhẹ giọng nói:
- Ca, ca không tin tưởng bọn họ sao?
Diệp Huyền cười nói:
- Nếu ca của ngươi mạnh hơn, lời bọn hắn nói sẽ đều là sự thật, thế nhưng nếu ta yếu, không có cơ hội vươn mình, như vậy hết thảy đều là giả.
Diệp Linh nhìn Diệp Huyền, vô cùng chân thành nói:
- Muội là thật, muội vĩnh viễn đứng bên ca!
Diệp Huyền cười ha ha, kéo Diệp Linh về, vừa mới bước vào tiểu viện, thân thể Diệp Linh liền run rẩy kịch liệt, hong chỉ như thế, trên người còn tản ra một luồng hàn khí!
Diệp Huyền thầm kinh hãi, vội ôm Diệp Linh đặt lên giường, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một khỏa đan dược màu trắng cho Diệp Linh ăn. Sử dụng đan được, sắc mặt Diệp Linh hơi tốt hơn một chút.
Diệp Linh chậm rãi mở mắt, tay phải gắt gao năm tay Diệp Huyền, thanh âm nhỏ như muỗi vo ve:
- Ca, muội cảm thấy, muội không sống được bao lâu nữa. Nếu, nếu như muội chết, ca đem tro cốt của muội mang theo người được không? Muội muốn ở cùng ca, ca…
- Không được nói bậy!
Diệp Huyền đột nhiên quát, trừng mắt nhìn Diệp Linh:
- Muội sẽ không chết, ca tuyệt không để muội chết, tin ca, ca nhất định sẽ chữa tốt cho muội! Chờ ca đạt tới Ngự Khí cảnh, ca liền dẫn ngươi đi Đế đô, được không?
Nói xong, thanh âm hắn lại ôn nhu xuống:
- Ca chỉ có mình muội là người thân, coi như là vì ca đi, phải sống thật tốt, được không?
Diệp Linh nhìn Diệp Huyền, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau sạch nước mặt trên mặt Diệp Linh:
- Đừng khóc, khó sẽ khó coi, sau này còn phải gả cho người ta a!
Diệp Linh lắc đầu:
- Không gả, muội chỉ muốn ở cùng ca thôi!
Diệp Huyền cười nói:
- Nha đầu ngốc. Tới đây, ca kể chuyện xưa cho muội… ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu…
Một khắc sau, Diệp Linh đã ngủ thiếp đi.
Nhìn Diệp Linh an tường nằm ngủ, sắc mặt Diệp Huyền trở nên âm u như nước, bởi thời gian ngủ của Diệp Linh càng ngày càng dài. Hơn nữa, đan được trong bình ngọc của hắn cũng chỉ còn lại không tới ba khỏa!
Sau một lát, Diệp Huyền thu bình ngọc, nhẹ nhàng đắp chăn cho Diệp Linh, sau đó tiến vào Giới Ngục tháp.
Tu luyện!
Hiện hắn cần điên cuồng tăng thực lực, nhanh chóng sớm đạt tới Ngự Khí cảnh, sau đó mang Diệp Linh đi Đế đô. Trừ đó ra, Diệp phủ cũng đã sớm có sát tâm với hắn, luận võ hai mươi ngày sau, nếu hắn chiến bại, không chỉ hắn phải chết, mà muội muội Diệp Linh của hắn cũng sẽ liên lụy theo.
Diệp Huyền đang muốn tìm hư ảnh kia đối luyện, đã thấy thanh âm nữ tử thần bí kia vang lên:
- Ngươi đã có khả năng tu luyện Ẩn cảnh.
Diệp Huyền sửng sốt:
- Ẩn cảnh? Ẩn cái gì cảnh?
Nữ từ thần bí nói:
- Nhục thân chi làm Lục Phẩm, từ Nhất phẩm tới Lục phẩm, thế nhưng rất nhiều người không biết, sau Lục phẩm Khí Biến cảnh, còn có một cảnh nữa, Kim Thân cảnh, sau Kim Thân cảnh, mới là Tiên Thiên Ngự Khí cảnh.
----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.