*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tới rồi tới rồi, chính là chỗ này!” Liêu Sở Sở vỗ vai bạn cùng lớp đang lái xe đạp đèo cô về nhà, ý bảo cậu bạn dừng xe. Xe đạp không có yên sau, vốn là không thể đèo ai, nhưng hiện tại học sinh đều thích chơi trội nên lắp thêm chân đứng* ở bánh xe sau, Liêu Sở Sở đứng ngay lên đó. Cô cũng không chờ xe đạp dừng hẳn, vừa nói xong liền nhảy ngay xuống xe, còn theo quán tính chạy về phía trước hai bước rồi mới chậm rãi giảm tốc đi bộ về phía trước. *Như trong hình
“Này, Nhị Sở, cậu muốn nhảy cũng phải nói trước một tiếng chứ!” Cậu bạn cùng lớp bóp phanh xe dừng ở phía trước vài bước, một chân để trên bàn đạp một chân chống trên mặt đất, quay đầu xe trách Liêu Sở Sở tự ý nhảy xuống. Người phía sau đột nhiên nhảy xuống xe, suýt thì dọa cậu ta nhảy dựng… “Ngừng, mình không phải đã nói là nơi này sao.” Hai người là bạn cùng lớp, quen nhau đã lâu, thân đến mức xưng huynh gọi đệ nên Liêu Sở Sở nói chuyện với cậu ấy rất tùy ý. Trời đang dần vào xuân, khí trời bắt đầu ấm lại, sắp đến đại hội thể thao mỗi năm một lần ở trường rồi. Là một thành viên trong ban cán sự lớp, Liêu Sở Sở cũng bận tối tăm mặt mũi, mỗi ngày đều vội vàng thảo luận hết khẩu hiệu, áo lớp, biểu ngữ cố lên đến các việc vặt linh tinh với các bạn cùng lớp Hai ngày trước bọn họ vừa mới thống nhất được kiểu dáng của áo lớp, chiều nay tan học cô và lớp trưởng, cũng chính là cậu bạn vừa đưa cô về nhà, đại diện lớp đến cửa hàng in ấn để đặt làm áo. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, lớp trưởng thấy hai người tiện đường nên nhân tiện cho Liêu Sở Sở đi nhờ một đoạn. Hai người vốn rất thân, tất nhiên Liêu Sở Sở cũng không khách sáo mà đi nhờ xe. Nhưng cũng chỉ là tiện đường đi nhờ xe nên Liêu Sở Sở tự động nhảy xuống xe ở đường vào khu chung cư, không phiền bạn phải vòng vào trong. Cô vẫy tay tạm biệt và cảm ơn lớp trưởng rồi liền xoay người đi vào chung cư. Lúc tiến vào chung cư, một chiếc xe đạp lướt qua bên người, cô nhận ra người đạp xe là đàn anh ở tòa đối diện. Đang muốn mở miệng chào hỏi, kết quả đối phương hình như không thấy cô, không thèm quay đầu lại mà guồng chân đạp xe tiến về phía trước, nhanh đến mức như đang đọ sức với ai ấy. Đây là… Làm sao vậy? Liêu Sở Sở nhìn chiếc xe đạp sắp mất hút, trong lòng buồn bực cực kỳ. Từ hai tháng trước, sau khi hai người gặp nhau trên xe bus, Liêu Sở Sở cùng đàn anh ở tòa đối diện cũng xem như biết mặt nhau, tuy rằng không thân nhưng ít nhất cũng gọi là quen biết. Mỗi trưa tan học lại gặp nhau trong chung cư, họ cũng sẽ gật đầu thay cho lời chào. Thế nhưng thật ra cơ hội nói chuyện với nhau không nhiều lắm, dù sao bọn họ cũng một người đạp xe một người đi bộ, thường có gặp cũng chỉ là thoáng qua vài giây, chỉ có lúc ngẫu nhiên hai người cùng mở hộp thư, mới có thể nói vài câu. Cho nên quan hệ giữa hai người vẫn luôn ở một trạng thái đặc biệt. Thực ra hai người cũng không hiểu nhau mấy, họ thậm chí còn không hỏi tên của nhau, nhưng bởi vì mỗi ngày đều thấy mặt mà lại sinh ra một cảm giác quen thuộc như đã dung nhập vào cuộc sống của đối phương. Loại cảm giác mâu thuẫn xa lạ xen lẫn quen thuộc này trái lại lại khiến hai người ở chung rất tự nhiên, lúc nói chuyện cũng không cần gánh nặng áp lực nào, nên bọn họ ai cũng không muốn phá vỡ loại khoảng cách vừa gần vừa xa này. Thế là cực ăn ý, lúc bọn họ nói chuyện phiếm đều nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng đều không hẹn mà cùng tránh đi những tin tức cá nhân cơ bản nhất. Ví dụ như tên. Nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng Liêu Sở Sở thật sự cho tới bây giờ vẫn chưa biết đàn anh ở tòa đối diện tên gì. Cô ngầm có thói quen gọi anh là Vô Diện nam sinh, nhưng trước mặt, cô vẫn là lễ phép mà gọi một tiếng đàn anh. Đối phương cũng không hỏi tên cô, mà hình như cũng không định mở miệng hỏi. Mỗi khi cùng cô nói chuyện, cậu ấy đều trực tiếp gọi em xưng anh. Liêu Sở Sở cũng không thấy có vấn đề gì, người trẻ tuổi không chú ý nhiều như vậy, giữa bạn cùng tuổi đều tùy tiện gọi mày xưng tao, nếu cậu ấy gọi cô một tiếng “học muội”, e rằng cô còn thấy khó chịu. Nhưng dù thế nào đi nữa, giữa hai người ngày thường cũng có giao lưu, khi gặp thoáng qua gật đầu cũng xem như giao lưu chứ? Cảnh tượng giống hôm nay, đến nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp lướt qua để lại bóng lưng căn bản chưa từng xảy ra từ khi hai người bắt đầu nói chuyện. Tuy rằng biết có lẽ cậu ấy chỉ là trong lúc nhất thời không thấy cô, nhưng bỗng nhiên trở lại trạng thái chỉ có thể nhìn đến bóng lưng của anh mà không nói được câu nào, Liêu Sở Sở liền cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nói cho cùng hai người cũng không thân quen lắm, gặp mặt cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, nhưng cô vẫn thấy cảm thấy tủi thân, cảm thấy cậu ấy không thèm để ý đến cô nữa, trong lòng hết sức khó chịu. Trong lòng cô không thoải mái, vốn dĩ bước chân đã chậm lại càng chậm hơn, khoảng cách từ cổng chung cư đến dưới tòa nhà mình ngắn ngủi vài bước chân, cô lết đến mấy phút mới tới nơi. Đến khi rốt cuộc cũng đến dưới lầu, cô lại ngạc nhiên thấy nam sinh cô đang oán hận ở trong lòng kia đang dựng xe đứng cạnh hộp thư. Sao anh ấy còn đứng đây? Đây là phản ứng đầu tiên của Liêu Sở Sở. Cô biết cậu làm gì cũng nhanh, mỗi lần lấy thư xong đều xoay người bước đi rất dứt khoát, tất cả chỉ mất khoảng hơn mười giây, nếu không ban đầu Liêu Sở Sở cũng không đến nỗi gần nửa năm cũng không đợi gặp cậu được. Liêu Sở Sở vừa rồi lề mề như vậy, thế mà còn có thể gặp cậu ấy trước hộp thư, đúng là ngoài sức tưởng tượng. Gặp cũng gặp rồi, đương nhiên cô sẽ không giả vờ không phát hiện. Không biết vì sao Liêu Sở Sở luôn muốn nắm lấy mọi cơ hội dù nhỏ bé để làm thân với cậu ấy. Cô lấy chìa khóa ra vừa mở hộp thư nhà mình vừa cất tiếng chào hỏi nam sinh đã lấy xong thư còn giả vờ đứng đó lật qua lật lại xấp giấy kia: “Hey!” Nhưng đối phương chỉ thờ ơ “Ừ” một tiếng. Liêu Sở Sở càng thêm buồn bực, thấy cả người anh đều tản ra nguy hiểm nên cũng không nói gì, khóa hộp thư lại liền xoay người rời đi. “Tên của em… là Nhị Sở?” Nam sinh chủ động mở miệng làm Liêu Sở Sở có chút vui vẻ, đôi chân vốn đã sắp rời đi lại chẳng hề cất bước. Cô nhìn anh không có vẻ đang đùa liền vội vàng phủ định: “Sao có thể! Tên em là Liêu Sở Sở, Nhị Sở gì đó… Sao anh lại biết được biệt danh của em!” Bởi vì tên cô là từ láy nên bạn học đều gọi cô là Nhị Sở, còn có ý đùa cô ngốc*. Cô đương nhiên sẽ không đối người khác như vậy xưng hô chính mình. * Chú thích: Nhị (二, bính âm là èr) cũng có nghĩa là “ngốc”. “Nghe thấy có người gọi em như vậy…” Lông mày nam sinh hơi nhíu lại, giọng nhỏ dần: “Biệt danh à…” “Chỉ là biệt danh thôi mà, cũng không biết là tên trời đánh nào trong lớp đặt cho em…” Liêu Sở Sở như đang thở hổn hển, có vẻ rất bất mãn với cái tên này. “Tất cả mọi người đều gọi như vậy?” Lông mày cậu giãn ra. “Đừng nói nữa.” Liêu Sở Sở không cảm nhận được sự thay đổi của người đối diện: “Bạn cùng lớp đều gọi em như vậy, thật là, làm như em ngốc lắm ấy.” Cô thật ra không quá để ý những trò chọc ghẹo không ác ý của bạn cùng lớp, lời oán giận cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Nam sinh đối diện mấp máy môi như muốn nói rồi lại thôi. Liêu Sở Sở lại nói lung tung vài câu, thấy hôm nay nói chuyện phiếm cũng nhiều rồi liền vẫy tay tạm biệt muốn về nhà. Đúng lúc này, nam sinh bỗng nhiên lại mở miệng: “Vừa rồi cậu bạn đưa em về là ai?” “Hả?” Liêu Sở Sở sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Lớp trưởng lớp em đó. Lúc nãy anh cũng thấy à, vậy sao lại không để ý tới em? Em còn tưởng anh không thấy chứ.” Hình như cô không hiểu anh muốn hỏi gì nên lại bổ sung: “Không phải sắp đến đại hội thể thao sao? Em là cán sự lớp, vừa rồi tan học em đi làm áo lớp cùng cậu ấy. hà cậu ấy ở ngay vườn Bách Việt phía đông thành phố nên mới thuận đường đưa em về một đoạn. Sao vậy?” “Không có gì, anh thuận miệng hỏi thôi.” Vẻ mặt anh không thay đổi gì nhưng Liêu Sở Sở lại cảm thấy được vẻ nguy hiểm bên người anh đã tản đi mất. Liêu Sở Sở cứ cảm thấy hôm nay đàn anh Vô Diện rất kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được kỳ lạ ở đâu, cho đến tận lúc về đến nhà nghĩ lại khoảnh khắc kì lạ lúc hai người ở chung mấy lần, đang ăn cơm cô lại đột nhiên nghĩ ra: “A!” “Làm sao vậy?” Bố mẹ đang ăn cơm bị tiếng kêu của con gái làm giật mình. “Không, không có gì……” Liêu Sở Sở khó khăn nuốt xuống miếng cơm trong miệng, cảm thấy mình điên rồi mới đoán thế. Anh ấy không phải là… ghen rồi chứ? *** Ngày X tháng Y năm Z, thứ năm. Trời râm mát. Ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen, không ghen…… ( lặp lại N+1 lần)…… Ghen, không ghen, ghen (màu mực nhạt dần) (Màu bút mới) Đùa à, sao có thể! HẾT CHƯƠNG 5 Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có chơi trò bói cánh hoa không, tôi thấy kiểu vừa chỉ vừa đếm này tràn đầy tâm hồn thiếu nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]