"Vương, ngài không thể rời đi được!"
Trong một tòa cung điện rộng lớn được dát đầy hoàng kim, một đám người mặc trang phục màu đen trắng đồng bộ đang ra sức ngăn cản một nam hài tử tầm bốn, năm tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu vàng lộng lẫy xen chút họa tiết màu đen, tóc mềm mượt được cuốn lên cố định bằng một sợi dây vàng đơn giản, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trên sợi dây kia cũng có những họa tiết đen mỏng manh, không thể khó nhìn ra nó cùng với bộ y phục là một cặp.
Nam hài không kiên nhẫn nhíu mày, bước chân càng nhanh hơn.
"Vương, bên ngoài những nhân loại gian xảo kia sẽ làm hại ngài mất!" Một hắc y nữ tử vẻ mặt lo lắng bước lên, cúi người đi bên cạnh nam hài tử.
"Đúng vậy Vương!"
"Vương, ngài nghĩ lại đi!"
"Vương..."
"Im hết cho ta!!! Ta là Vương hay các ngươi là Vương??!" Nam hài tức giận hét một tiếng, những người kia quả nhiên ngay lập tức theo phản xạ im miệng lại, không hé nửa lời. Thấy cảnh này, nam hài mới vừa lòng, sau đó tiếp tục đi ra khỏi cung điện, còn không quên quay lại đe dọa: "Kẻ nào còn khuyên răn thì nên tự động đến hình đường chịu phạt."
Nghe đến "hình đường", cả một đám người mặt ngay lập tức trắng bệch, không dám nhúc nhích nửa bước, cứ thế để mặc cho nam hài rời đi.
..................
..........
.....
"Sư phụ, cái này là tác dụng phụ của Vô Tự công pháp?" Bạch Chỉ Hi ôm một đống tóc đã bị bản thân cắt xuống, nhìn vào khoảng không tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-xuyen-qua-cua-quai-y/176601/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.