Chương trước
Chương sau
Sở Nhân Kiệt đột nhiên nắm lấy cổ tay cô không để cô đi. Trong khoảnh khắc đó, cả thân thể Trình Diệu Vy cứng đờ. Cô quay người, cả gương mặt đều là vẻ để phòng cùng chán ghét. Phản ứng này của cô quá bất ngờ, lại hoàn toàn không nằm trong dự kiến của Sở Nhân Kiệt, khiến y cũng hơi bối rối, lập tức buông tay ra.
"Xin lỗi." Y lập tức bật ra một câu.
"Không có gì. Lần sau cảm phiền anh đừng làm vậy." Trình Diệu Vy thu tay lại, lùi xa khỏi Sở Nhân Kiệt một bước.
Sở Nhân Kiệt vốn định nói gì đó, lúc này phục vụ lại đi tới, dẫn theo hai khách hàng, khiến y lập tức đem những gì muốn nói nuốt trở vào. Trình Diệu Vy? Một giọng nói quen thuộc vàng lên.???!!!
Giọng ai nghe giống giọng thằng nam chính thần kinh thế?
Trình Diệu Vy quay đầu, phát hiện ra là đúng như thế thật. Đi sau nam chính còn có cô em gái hờ của cô, Trình Ngọc.
"Trình Diệu Vy, cô rốt cuộc là muốn gì mới ngừng đeo bám tôi và Trình Ngọc đây?" Sở Vĩnh Dương nhíu chặt mày.
"Còn muốn tiếp cận tôi thông qua chú của tôi? Cô bị điên à?"
Chỉ vài chữ Trinh Diệu Vy lập tức hiểu ra trong năm giây ngắn ngủi, thắng ôn con này vừa bổ não ra cái gì. Đại khái chính là cô yêu hắn không buông được tìm hiểu lịch trình của bọn họ, bám theo tới tận đây chờ sẵn. Sau đó tình cờ gặp được Sở Nhân Kiệt lại lần là làm quen để muốn lấy được ưu ái của y để thuận lợi tiếp cận Sở Vĩnh Dương, tiến vào Sở gia.
Sao đầu óc mấy thằng nhãi này lại không thể cứu được thế nhỉ? Rõ ràng là không thích con gái nhà người ta, ghê tởm tình cảm của họ, xua đuổi họ. Thế nhưng tới khi họ thực sự không thích mình nữa thì lại bảo là “lạt mềm buộc chặt”. Khi họ thích hay đi với người khác thì gán cho họ cái mác phản bội, nhiều thằng hâm còn trực tiếp đi tán người ta. Sao trước đó thì không thèm, tới khi nhìn thấy người ta có khả năng bị người khác cướp đi rồi mới cuống cuồng lên? Hay là mấy tháng này coi con gái nhà người ta là vật sở hữu của chúng?
Có không giữ mất đừng tìm. Dù có tìm cũng không phải vì nhà người là nam chính mà thuận theo. Nữ nhân không phải công cụ của mấy người, cũng không phải là vật trang trí. Tình cảm của họ khi nóng sẽ bỏng rát như dung nham, nhưng khi lạnh thì dù có đốt bằng lửa cũng không tan.
Trường hợp ném lên dàn hoả thiêu không tính. Có lẽ nên ném thắng cu họ Sở này lên dàn… A mà khoan, lại muốn phạm pháp rồi. Trình Diệu Vy phát hiện, dạo gần đây suy nghĩ của cô bắt đầu bay theo chiều hưởng không thực tế cho lắm, hình ảnh cũng không được đẹp để cho lắm.
"Sở gia, nam nhân nào trong nhà ngài cũng có trí tưởng tượng phong phú như vậy sao? Luôn cho rằng người khác thích mình?" Trình Diệu Vy liếc Sở Nhân Kiệt.
Sở Nhân Kiệt giật mình. Cô đang đá xéo y sao? Y nhìn về phía Sở Vĩnh Dương, ánh mắt không được tốt cho lắm. Lại là thắng nhãi này. Vì sao lúc nào cũng phải gây rắc rối? Thực sự là y sai rồi sao? Đáng ra nên đuổi thẳng nhóc này khỏi công ty luôn rồi cho nó tự ra ngoài tìm việc mới đúng. Ừ, sau này sẽ cân nhắc làm như vậy.
"Trình Diệu Vy, rốt cuộc cô có liêm sỉ không hả?"
Sở Vinh Dương hùng hổ đi tới, lại còn thuận tiện che chắn Trình Ngọc ở phía sau, quả thực đúng là hình tượng nam chính bảo vệ nữ chính khỏi nữ phụ. Điều kì lạ ở đây chính là nữ phụ có làm gì đâu mà nữ chính lại cần bảo vệ? Chẳng lẽ ta thở mà cô ta cũng chết được hả?
"Không có." Trình Diệu Vy nói.
"Tôi đi trước."
"Cô muốn đi đâu?" Sở Vĩnh Dương nhíu mày.
"Ở cũng không vừa lòng anh, đi cũng không vừa lòng anh à?" Trình Diệu Vy nhíu mày. Con hàng này bị điên không phải là nhẹ đâu.
"Cô tốt nhất là đừng giở trò gì. Nếu không thì đừng trách tôi." Sở Vĩnh Dương nhíu mày.
"Anh lại làm được gì tôi?" Trình Diệu Vy cười khẩy, liếc Sở Nhân Kiệt một cái đầy cảnh cáo sau đó rời đi.
"Cô!" Sở Vĩnh Dương nghiến răng nghiến lợi.
"Trình Diệu Vy cô chờ đó cho tôi."
Sở Nhân Kiệt thực sự có xúc cảm muốn đấm thằng ranh này một cái, thế nhưng cuối cùng y vẫn kiềm chế lại bản thân. Từ từ dạy dỗ. Từ từ dạy dỗ. Yêu cho roi cho vọt. Y yêu thằng cháu này nhất nhà. Sau khi tự tẩy não mình xong, Sở Nhân Kiệt rời khỏi.
Khi xuống tới hầm để xe, y đã không thấy bóng dáng của Trình Diệu Vy. Thở dài. Hành trình của y cũng thật là quả gian nan. Trên đời không phải có rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường y sao? Vì sao lại thích một người trong mắt không thấy gì khác ngoài tiền như cô cơ chứ.
Thở dài thêm lần nữa, Sở Nhân Kiệt lên xe. Y nhắn tin cho trợ lý, đơn giản một câu:
“Chuẩn bị đuổi việc Sở Vĩnh Dương, sau đó thì lái xe về biệt thự."
Trợ lý đang ăn cơm sau khi nhìn thấy tin nhắn thì xém chút nữa mắc nghẹn, thế nhưng lại ráng nuốt xuống, sau đó ngồi bần thần lý giải tin nhắn của Nhân Kiệt. Đây là muốn đuổi, nhưng mà chưa phải lúc đuổi? Hay là đuổi luôn sáng mai? Nhưng sao tự dưng lại đuổi?
Không hề biết gì về quyết định của Sở Nhân Kiệt, tình tiết tới nhà hàng hôm nay, trong đầu cô chợt có một cái gì đó loé qua, nhưng cô không nhớ ra được. Trình Diệu Vy trở về nhà ngồi. Nhìn thời gian, nghĩ lại có cảm giác đó là một tình tiết rất quan trọng. Nếu không một Sở Vĩnh Dương trong tay không có đồng bạc nào cũng không tự nhiên dẫn Trình Ngọc tới một nhà hàng sang trọng như vậy được. Cô lôi cuốn sổ ghi tình tiết ra đọc một lần, đọc tới một đoạn, cô nghĩ mãi mà không ra, nhưng lại cảm thấy không thể bỏ qua được, Trình Diệu Vy ngồi bần thần một lát, lại cô bỗng nhiên giật mình nhớ ra.
Trình Diệu Vy mỉm cười, rồi sau đó bật cười lớn. Cuối cùng, cô bình tĩnh lại, hí hoáy viết gì đó trên giấy. Viết xong, cô tra số điện thoại trên mạng một lúc, lắp sim dùng một lần vào máy, sau đó bấm gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy. Ánh mắt Trình Diệu Vy tối tăm, nụ cười trên môi cũng được tính là cực kì khả ái. Cô nhìn tờ giấy trên tay mình, chậm rãi nói.
"Xin chào, tôi muốn báo án. Phải, tôi phát hiện hành tung của một sát thủ bị truy nã, muốn báo cáo."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó người nghe liền đổi thành nam.
"Cô muốn nói tới ai?" Nam nhân hỏi.
"Sát thủ Alex, đặc điểm nhận dạng, cao 1m87, bên má phải có một vết sẹo dài chừng 1cm, đeo một cái vòng cổ hình chữ thập màu đen."
"Nói đi."
"Anh ta hiện đang ăn cơm ở nhà hàng Vạn Phúc, phòng 305. Hiện đang ở khách sạn Grand Royal, phòng tổng thống. Lục soát phòng có thể tìm được bằng chứng của toàn bộ những cuộc ám sát mà anh ta thực hiện từ trước tới nay. Bữa cơm sẽ kết thúc trong khoảng 30 phút nữa và anh ta không mang súng. Cho nên nếu các anh không nhanh lên thì sẽ không bắt được người đâu."
Trình Diệu Vy nói xong liền cúp máy, rút sim ra vứt vào sọt rác. Này thì sát thủ lạnh lùng giết người không gớm tay này. Này thì phạm pháp này. Này thì “Cẩn thận cái mạng của cô. Tôi muốn lấy lúc nào cũng được” này.
Phạm pháp chính là phạm pháp. Dù là dựng nhân vật lên cho ngầu cũng không được. Hơn nữa, Alex này cũng không phải là loại chỉ giết mấy người làm nhiều việc ác mà hắn ta là loại người nào cũng giết chỉ cần đủ thu lao mà hắn ta yêu cầu. Lần này dù hắn ta không bị bắt thì tình bạn cũng chưa chắc được bền lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.