Sau đó, Hoài Như nắm tay tôi bước ra khỏi bệnh viện, tay kia cầm lấy một xấp giấy khám bệnh của cả hai chúng tôi. Suốt cả đoạn đường ra đến cổng, chúng tôi đã không nói với nhau câu nào, bước đi của tôi cũng có vẻ nặng nề hơn lúc trước thật nhiều quá. Chẳng hề biết được đó là sức nặng do sự ảo não trong tâm trạng hay là sức nặng của một sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng tôi nữa…
Ngồi yên vị trên chiếc xe taxi, tôi mệt mỏi gục đầu mình vào cánh cửa xe, hướng đôi mắt lên phía trên bầu trời. Một lát sau, Hoài Như mới cất lời, gặng hỏi tôi:
“Các cậu…đứa bé ấy là của ai vậy?”- Như cố gắng hạ giọng thấp xuống hết mức có thể để không ai có thể nghe thấy ngoại trừ hai đứa chúng tôi, đưa ra một câu hỏi mà cô ấy đã biết chắc câu trả lời.
“Tuấn Minh,…chứ cậu nghĩ…còn ai nữa sao?” Tôi lười biếng và chậm chạm nhả ra từng chữ một để đáp lại câu hỏi của Hoài Như.
Tôi lại tiếp tục gục đầu mình vào cửa xe, nhìn ra ngoài đường, ngắm nghía cây cảnh xung quanh như đang chạy băng băng mà chẳng hề để ý gương mặt vẫn còn chưa giấu đi nổi sự bất ngờ, ngạc nhiên của cô bạn thân bên cạnh:
“Các cậu, làm vậy với nhau từ khi nào?”
“Hôm họp lớp.” - Tôi đáp lại với thái độ dửng dưng, dường như vô cảm, lãnh đạm khác lạ.
Tôi không còn thiết tha muốn chia sẻ thêm bất kì điều gì nữa. Vì trong chuyện này, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tuoi-18-khong-the-bi-lang-quen/2824100/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.