Mười giờ sáng,
Tôi làm tất cả công việc nhà mà mẹ giao, giặt giũ, lau dọn sạch sẽ căn nhà và gấp xong chỗ quần áo của mình. Từ bé tới giờ, thành thực thì tôi chưa bảo giờ phải làm nhiều công việc nhà như thế.
Mong muốn của tôi lúc này chỉ là đặt thân thể lên giường để dám bớt gánh nặng đang chồng chất ở sống lưng.
Thật thoái mái làm sao! Mềm mại, êm ái quá chừng.
......................
“Ting ting”
Một tiếng rung kêu lên từ điện thoại như phá tan khoảng lặng trong tâm trí tôi.
Lướt dòng tin nhắn được gắn mác khẩn cấp trong thông báo lên, tôi lơ mơ đọc:
“Bé ơi, bộ sưu tập mùa đông đến đâu rùi á. Sắp phải gửi bản thiết kế cho bên nhà may rồi.”
Đoạn tin báo của chị trợ lý đã khiến tôi giật mình bừng tỉnh ra sau cơn mê. Cũng phải, gần đây nhiều chuyện đến với tôi quá, mải lo nghĩ về đứa trẻ trong bụng, suýt chút nữa mà tôi quên đi đứa con tinh thần bấy lâu nay của mình.
Tôi đã dựng người dậy, ngồi vào bàn học của Tuấn Minh. Nhìn xung quanh rồi tự nhủ:
“Chà, đây là bàn học của cây Toán đây sao. Chất đầy sách là sách thế này mà những ngày đi học vẫn chưa thể qua top mình, hì hì.”
Đặt máy tính lên bàn, tôi vươn vai ngáp một cái để bắt đầu làm việc, mang ra ngắm nghía những bản thiết kế còn đang dang dở của bản thân trước kia.
Ấm mông chưa được mười phút, tiếng gọi dõng dạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tuoi-18-khong-the-bi-lang-quen/2824090/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.