Cả người Vi, tuy vừa ốm dậy, tuy vẫn còn mệt nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô xuống bếp bốc một ít cơm nguội ăn. Vi mường tượng lại, thì nhớ đến viên pha lê gia truyền, cô vội hỏi bác gái, thì như bác đã đoán được, lập tức bảo:
- Cứ yên tâm, cái gì có thể mất, chứ cái đó mà mất thì tự dưng sẽ có người trả lại cho thôi.
Vi không hiểu, nhưng cũng ngại không hỏi thêm, liền tin vào lời nói của bác gái.
Sáng sớm hôm sau, cô có việc phải đến chỗ công an xã một chuyến. Trên con đường làng vắng tanh, cô gặp phải Chính. Anh bắt chuyện trước.
- Vi, Vi ơi, đợi với.
- Em chào anh.
- Em đang đi đâu đấy?
- Em lên công an xã có tí việc.
- Ồ, thế đi chung đi, anh cũng đang đến đó.
- Vâng.
Cả hai liền đâm vào ngõ cụt. Họ vốn không quen nhau được bao lâu, cả hai cũng không phải là người quảng giao, nên đi riêng thế này, vẫn khá khó nói chuyện. Vi muốn phá vỡ cái bầu không khí im ắng ấy, kể lại:
- À mà, hôm qua em bị sốt cao lắm, lúc ngủ mơ toàn mấy cái gì đâu không à.
- Em bị ốm hả, có làm sao không?
- À, em khỏi rồi, sốt một tý thôi ấy mà.
- Nhưng mà sao tự nhiên lại sốt thế?
- Nói có phần hơi tâm linh, nhưng mà em bị mấy thứ không may mắn bám theo. Mọi lần còn có viên pha lê gia truyền đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tu-ngay-ay/2979825/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.