Giám thị chấm bài rất nhanh, tất cả các giáo viên đều tập trung trong một giờ tự học buổi tối, ghi chép lại kết quả, nếu không có gì sai sót thì bảng xếp hạng sẽ có vào 3 ngày sau.
Giờ tự học buổi tối đã biến thành giờ tự học thật sự, mỗi lớp đều ngầm lợi dụng thời gian trộm được để sắp xếp luyện tập các tiết mục trong cuộc thi hợp xướng Khúc nhạc đỏ. Toàn bộ sân trường rộn rã tiếng hát, nhiều tiết mục hỗn tạp hòa với nhau biến thành tạp âm khiến người ta khó chịu nhất.
Hai ngày qua, Dư Dục Sâm với Từ Duyệt không trốn nữa, ngồi yên tại chỗ kéo cổ họng hát bài nhạc đỏ Phùng Hân Hân đã tỉ mỉ chọn ra, Bài ca đội du kích đường sắt.
Giọng hát của cậu rất to, cũng không thể gọi là hát được, mà là gào thét. Một tông giọng giữ nguyên từ đầu đến cuối, cuối cùng thuận lợi khiến tông giọng của mọi người trở nên giống cậu.
Sau khi hát xong, Phùng Hân Hân đứng trên bục giảng gõ bàn, gọi tên phê bình Dư Dục Sâm: "Dư Dục Sâm! Lúc hát ông có thể không hét được không? Có thể dùng nhiều cảm xúc hơn, hát cảm xúc hơn, cảm xúc hơn nữa được không? Cảm xúc vào!"
Dư Dục Sâm đàng hoàng trịnh trọng tranh cãi với Phùng Hân Hân: "Tôi cảm thấy cảm xúc của tôi rất dồi dào, hát ra được sự yêu quý với Đảng và Nhà nước. Hơn nữa, hát nhạc đỏ là như thế, giọng bạn càng lớn, khí thế càng mạnh, điểm sẽ càng cao."
"Vậy cũng phải hát hay nữa chứ, ông nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-tinh-yeu-hoc-duong/770690/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.