Chương trước
Chương sau
Hệ thống rất biết cách nắm bắt tình huống, nó hiện lên và nói: Tự tin lên, bỏ hai chữ "hình như" đi.

...Trình Thanh nghe mà giật giật khoé miệng.

Thôi vậy, ngay cả trong phim hay truyện thì con đường chinh phục 100 điểm hảo cảm chưa bao giờ là dễ dàng, chút khó xử này đã là gì.

Thực ra anh đã từng một lần nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của Hứa Quân Triệt qua Kính Dự Báo, thế nhưng nó cũng giống như là cảnh tượng trong mộng, sau khi kết thúc thì liền trở nên mơ hồ, huống chi thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi. So với lúc nhỏ, Hứa Quân Triệt hiện tại cho anh cảm giác hoàn toàn khác biệt, ngoài cái kiểu xa lạ do lâu ngày không tiếp xúc ra, còn mang đến một loại tâm trạng khiến anh khó lòng nói rõ.

Trình Thanh nghĩ, có lẽ sau này không còn được nựng má nhóc bánh bao nữa rồi...

"Bọn anh đang định cùng nhau ra ngoài ăn tối, em có muốn đi cùng không?"

Sau khi giải quyết nỗi buồn, Trình Thanh thấy Hứa Quân Triệt đã thay đồ xong xuôi, hiện đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách xem TV. Tuy tay hắn vẫn cầm remote ấn nút chuyển kênh, thế nhưng biểu tình lại không được tập trung cho lắm, không giống như là đang thực sự muốn xem TV chút nào.

Hứa Ngôn ngồi bấm điện thoại gần đó bỗng ngước lên, nửa đùa nửa thật nói: "Tối nay thằng bé có khách rồi, chúng ta đừng làm kì đà cản mũi nữa."

"À, thế thì đành..." Trình Thanh định kiếm cơ hội khác để nói chuyện.

Kí chủ, thời gian của anh không còn nhiều nữa!

Hệ thống lúc này chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Thanh hảo cảm sau một thời gian trồi sụt thì chỉ mới chạy được nửa chặng đường thôi, thế mà kí chủ của nó vẫn cứ từ tốn như không, trong khi nó chỉ cần xem tình hình là đã bắt đầu thấy sốt ruột hộ anh.

"... Đành đợi thêm bạn của Quân Triệt đi chung, dù sao hai đứa cũng phải ăn tối mà đúng không? Càng đông càng vui mà!"

Hứa Quân Triệt liếc mắt nhìn anh, dường như hắn cũng không ngờ Trình Thanh lại trả lời như thế.

Thật ra ban đầu hắn muốn từ chối đi cùng, chính là vì tình hình lúc này không tiện, hắn chỉ muốn ở riêng với Trình Thanh khi không còn người ngoài nào khác. Hắn có thể đợi anh 7 năm, chút thời gian này đối với hắn chẳng phải vấn đề gì lớn, chỉ cần Trình Thanh còn ở đây, hắn có đủ mọi biện pháp để anh không thể chạy đi được nữa.

Hứa Quân Triệt hắn phải nén nhịn bao lâu, cái giá Trình Thanh phải trả sẽ ngày càng lớn, thậm chí không bao giờ là đủ.

Nếu Trình Thanh có thể hiểu được điều đó, hắn phải thừa nhận anh rất thông minh, đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.

Trình Thanh nói xong câu, chẳng mấy chốc đã thấy Hứa Quân Triệt lấy điện thoại ra, bấm nút gọi cho ai đó.

"Diêu Lệ, chút nữa tôi gửi địa chỉ cho chị, chị đi thẳng đến đó là được. Ừm, không làm bài thu hoạch... Hôm nay nhà tôi mời khách..."

Chất giọng trầm thấp trần thuật lại với người ở đầu dây bên kia, đến câu cuối thì ánh mắt đối phương lại chiếu tới trên người Trình Thanh, khiến có anh có cảm giác mình giống như thú non trước mắt động vật săn mồi, dù biết khó thoát, nhưng vẫn cứ vô thức muốn tìm đường trốn.

Sao mình lại càng ngày càng không có tiền đồ thế này!!

Trình Thanh nuốt nước bọt, tự nhắc nhở bản thân, dù sao cũng chỉ là thằng nhóc mới vị thành niên thôi mà.

Anh có thể ứng phó được.

Hứa Quân Triệt nói vài câu rồi cúp máy, "Không cần đợi nữa, chúng ta có thể xuất phát." Sau bao lâu, cuối cùng hắn cũng chịu nói một câu hẳn hoi với Trình Thanh, hơn nữa không một dấu hiệu báo trước mà đứng dậy đi về phía anh.

"Trình Thanh, cảm ơn vì đã mời em đi cùng."

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Dừng lại ở khoảng cách gần, thân hình của Trình Thanh gần như bị hắn bao trọn hoàn toàn, bàn tay khẽ đặt lên vai anh miết nhẹ, đôi đồng tử tham lam, như muốn thu hết toàn bộ người đối diện vào bên trong mặt hồ đen nhánh u tối kia, giam cầm ở nơi đó vĩnh viễn.

...

Trình Thanh lái xe từ nhà đến, nhưng Hứa Ngôn lại giành làm tài xế chở hai người đến địa điểm đã đặt sẵn, rốt cuộc vào phút chót anh phải liên hệ nhân viên đổi từ bàn hai người sang bàn bốn người.

Cốt truyện đã chạy đến giai đoạn Diêu Lệ xuất hiện, vậy nên khi nghe đến tên của cô Trình Thanh cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao thì mục đích về nước của anh có liên quan mật thiết đến nhân vật này.

Anh phải "rơi vào lưới tình" với Diêu Lệ, sau đó theo đuổi cô ta.

Đây là nhiệm vụ nhánh bắt buộc, dù không có cuộc gặp gỡ này thì Trình Thanh cũng buộc phải tìm cơ hội để nó xảy ra.

Nhưng mà "rơi vào lưới tình" với Diêu Lệ trước mặt Hứa Quân Triệt, có phải đang nâng tầm độ khó của game không? Dù sao hắn mới là đối tượng anh phải soát điểm hảo cảm ở thế giới này.

"Hệ thống, có cách nào để Hứa Quân Triệt không nhận ra là tao (giả bộ) thích Diêu Lệ không?" Cái Trình Thanh lo lắng là nếu việc anh đạp một chân hai thuyền bị lộ ra, sẽ có nguy cơ mất cả chì lẫn chài.

Hệ thống: Có!

"Nói thử xem."

Hệ thống: "Hãy để hắn nghĩ là anh thích hắn!"

"Mày tưởng cứ đơn giản nói "I love you" là hắn sẽ tin ngay à? Với dạng người đa nghi như Hứa Quân Triệt không thể chơi trò này đâu."

Biết rằng với IQ của hệ thống thì hẳn là không giúp ích được gì cho mình, Trình Thanh đành phải tự tìm cách khác.

Nghĩ lại thì, nhiệm vụ chỉ nói là theo đuổi, đâu có nói là theo đuổi bằng cách nào? Dù sao kết quả cũng sẽ không thành công bởi vì từ đầu tới cuối cô ta chỉ thích mình Hứa Quân Triệt.

Có câu nói gì mà: Nếu cô không yêu tôi thì tôi sẽ cướp lấy người đàn ông của cô?

Đúng rồi, cứ như vậy đi!

Hệ thống:...

Kí chủ, làm ơn hãy nói với tôi là anh đang giỡn thôi!!! =.=

Trình Thanh tán gẫu một hồi với hệ thống, không lâu sau ba người cũng đã đến đúng địa điểm cần đến.

__________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.