Khói lửa còn đang cháy khắp thành Vitein, vì quang huy thần khí, vì lực lượng chí cao, vì quyền vị vô thượng, sự dè dặt của các cường giả trong lúc thường ngày cùng cái gọi là phong phạm quý tộc đã bị xả vào hố xí.
Những đại lão chúa tể một phương bình thường hoặc như vương giả, hoặc như thân sĩ, hoặc uyên bác như đại hiền giả, hoặc bình đạm như cư sĩ ẩn danh tại địa bàn của mình nay đều đánh giết tranh đoạt lẫn nhau hệt như đám chó điên.
Mặt khác, do tế tự tối cao của Lolth bị ngộ sát, hơn hai mươi vị chủ mẫu mang theo quân đội của mình bắt đầu huyết tẩy thành thị, mà khiến người ta khó lý giải nhất là việc vua người thú Dath Wrathtooth lại thất tung đã mấy ngày nay.
Ta không cho rằng một kẻ đã cầm quyền trượng lâu như Dath có thể thoát khỏi sự dụ hoặc của nó, suốt một tháng sớm chiều ở chung đã khiến hắn bị linh hồn thanh trượng khoá chặt, giọng nói thầm ma quỷ đó luôn luôn văng vẳng bên tia hắn, hắn căn bản không có khả năng bỏ qua vĩnh dạ quyền trượng, càng đừng nói vị đại nhân vật sau lưng hắn còn đang đốc thúc không ngừng.
Mà hiện tại, do nữ yêu vương mưu sát Kaya là chuyện phát sinh ngoài dự liệu của ta, vì vậy tình thế phát triển đã có điểm thoát khỏi tầm khống chế.
Những tên gia hoả tranh đoạt quyền trượng đó chết nhiều nữa cũng không đáng tiếc, ai bảo bọn chúng bị lợi ích che mờ hai mắt, muốn giành được thần khí trước tiên chuẩn bị tâm lý vì thế táng thân đi… Được rồi, nói thật thì số cường giả tham gia tranh đoạt đã quá nhiều, thánh giai vô số, ta muốn quản cũng không có biện pháp quản.
Nhưng ta không thể không quản bên phía ám tinh linh kia.
Victoria vừa đi ra liền trở về, quân đội và thế lực của chủ mẫu tộc Sphynx lưu lại không cần phải thu hồi nữa, tất cả những nhân viên và chiến sĩ trong đó đều đã bị các chủ mẫu khác đem ra làm tế phẩm xoa dịu cơn phẫn nộ của Lolth.
Mà hiển nhiên bọn ả đang lo tế phẩm chưa đủ nhiều.
Hỗn loạn là thứ biết lây lan, thù hận là thứ biết di truyền, vì cần đủ máu tươi mới có thể lắng lại cơn phẫn nộ của chân thần, những ám tinh linh kia tất nhiên sẽ ưu tiên tuyển chọn những dị tộc và chủng tộc vốn có thù hận. Khi ám tinh linh bắt đầu điên cuồng giết chóc, oán hận tích luỹ bấy lâu của Vitein bạo phát toàn diện, kết quả tất nhiên là cuộc bạo động mang tính huỷ diệt.
Mà trong tay ta lại sở hữu một thứ đủ đề đè xuống ám tinh linh…
【Thần khí: nguyên sơ pháp điển】
【Tín ngưỡng luật pháp: 557/99999 (Mỗi một ngàn người tín ngưỡng một tuần có thể đề thăng một điểm, tốn 1000 điểm tín ngưỡng sẽ tự động phục chế một trương tàn trang】
【Hiệu quả 1: Vùng đất khởi nguyên luật pháp (bị động): Vùng đất sở tại của người cầm giữ chính là vùng đất pháp luật, trong phạm vi ảnh hưởng của hắn, chấp pháp giả có thể học tập và sử dụng lực lượng luật pháp, kẻ cầm giữ được tăng cường cao độ sức mạnh pháp luật, hiệu quả pháp chú đề thăng một cấp 】
【Hiệu quả 2: Chung cực thẩm phán (chủ động): tiêu hao 100 điểm tín ngưỡng để khởi động, sau đó cứ 1 phút tiêu hao thêm 1 điểm, sau khi khởi động, tất cả mọi người trong thành đều phải chịu một lần kết tội thuật tương đương với một thẩm phán giả cấp sử thi thực hiện: tội hành sẽ được phán đoán bởi các hành vi trong hai mươi bốn giờ gần nhất, nếu mục tiêu có tội sẽ phải chịu các hiệu quả mặt trái như hạn chế tự do, xiềng chân vô hình, phong toả vũ khí, giải trừ trang giáp… Trong quá trình chung cực thẩm phán tất cả các chấp pháp giả trong toà thành đề thăng một giai, hiệu quả các pháp chú thuật tăng gấp đôi, cấp bậc pháp chú thuật tăng lên một (tiền đề sử dụng: luật pháp trong thành thị hỗn loạn, ác đồ hoành hành, sắp sửa diệt vong). 】
【Hiệu quả 3: Trước pháp luật, chúng sinh bình đẳng: Xác định một vùng đất trong vùng pháp luật, khiến tất cả người trong vùng ảnh hưởng bị hạ giai vị và thuộc tính đến tầng thứ hoàn toàn bằng với người cầm giữ, mỗi mười giây kéo dài tiêu hao 1 điểm tín ngưỡng 】
【Hiệu quả 4: Tội nhân cuối cùng phải chịu thẩm phán (chủ động): Tiến hành chung cực thẩm phán đối với một mục tiêu, thẩm phán và rửa sạch tất cả tội lỗi của hắn. Điều kiện sử dụng: mục tiêu tự nguyện tiếp nhận 】
Rất mạnh phải không? Trên thực tế, nó chưa đủ mạnh. Tại Nahri, thần khí thường ẩn chứa thần lực và thần hồn của chân thần, nguyên sơ pháp điển dù đại biểu cho khởi nguyên của luật pháp nhưng do không có thần pháp luật chống đỡ cho nên vẫn yếu hơn một chút so với những thần khí khác, đương nhiên, nó vẫn mạnh hơn nhiều so với bất luận một kiện á thần khí nào.
Vĩnh dạ quyền trượng bị đồn đại thành mạnh mẽ như vậy, trừ lời nói càn của bản thân ta, còn có truyền ngôn rằng trong quyền trượng có bí mật và mảnh vụn linh hồn của một tà thần cổ xưa, Vĩnh Dạ đại đế chính là kẻ tham ngộ thành công đầu tiên và duy nhất. Thậm chí có người còn nói linh hồn của Vĩnh Dạ đại đế đang ở trong đó, hắn sẽ tuyển chọn người thích hợp nhất làm kẻ thừa kế… Được rồi, ta đã hiểu cái gì gọi là tin đồn càng nói càng thật, dưới con mắt của những kẻ tham lam, tất cả các lỗ thủng sẽ được người ta tự động bổ sung.
Hiện tại thành Vitein đã nguy cơ sớm tối, hoàn toàn phù hợp với điều kiện thi triển ‘chung cực thẩm phán’, lần trước thành Caron dưới ‘đại thẩm phán’ đã bị vài trăm truyền kì tạm thời rửa sạch, lần này tựa hồ có thể phục chế thủ đoạn ấy ở Vitein.
Phục chế bằng mắt, đừng có mơ.
Thành Caron và quân đội của ám tinh linh hoàn toàn không phải cùng một tầng thứ, người trước chỉ có lác đác vài tên truyền kỳ, người sau cường giả như mây. Cho dù chúng ta dốc toàn bộ sức lực thì nhiều lắm cũng chỉ có thể thắng suýt soát với thương vong thảm trọng. Vì vậy dùng vũ lực vào lúc này là cách làm ngu xuẩn nhất.
Chiến tranh là sự tiếp nối của chính trị, cứ đánh mà không suy xét hiện thực và lợi ích sớm muộn sẽ chết mất xác. Nếu giờ ta dùng bạo lực áp đặt ý chí của mình lên đầu người khác thì thực sự rất sảng khoái, nhưng việc một lần trừ sạch hơn hai mươi chủ mẫu ám tinh linh chẳng khác nào đặt mình vào tình thế không chết không thôi với Lolth. Một khi đánh, trừ thù hận cái gì cũng không có, loại mua bán kiểu này quá lỗ vốn.
Tình thế trước mắt có vẻ đã lâm vào bế tắc, ta dường như chỉ có thể chọn lựa hoặc ngồi nhìn thành Vitein bị đồ sát hoặc sử dụng biện pháp mạnh?! Lại sai lầm, sở trường của ta từ trước tới nay chính là biến chiến tranh trở thành trò đùa, biến bi kịch trở thành hài kịch.
…
“Buông tha chống cự đi, để ta tiến vào nào!!”
“Không, không, ta là vua của tất cả nữ yêu, không phải sủng vật của ngươi, càng không phải đồ chơi của ngươi. Đem cái vật đùng đục dinh dính đó tránh xa ta ra! Ngươi là tên nghiệt đồ, tên biến thái, tên dâm tặc, tên ế vợ…”
“Ha ha, ngươi mắng đi, mắng nữa vào, làm thế chỉ có thể chứng minh miệng lưỡi ngươi lợi hại một chút, chờ lát nữa nó tiến vào, ta đảm bảo ngươi sẽ dục tiên dục tử! Oa ha ha ha ha!”
“Đừng, đừng làm vậy mà, á á á á!! Biến thái, ta từng là giáo viên của ngươi nha!”
“Chính là thế mới có khoái cảm chứ! Oa ha ha, kháng cự thì bụng bự, đây là địa bàn của ta, ngươi cứ kêu thoải mái, không có ai đến cứu ngươi đâu, chấp nhận số mệnh đi.”
“Chủ nhân!!!”, tiếng bước chân gấp gáp vang lên đằng sau lưng ta, sau đó cửa phòng bị đá tung, Eliza vội vàng nắm lấy cán chổi để ở góc phòng rồi phang ta một gậy vào đầu, có vẻ như nàng muốn gọi thần trí ta về để tránh trò đùa vượt quá ranh giới.
Sau đó Eliza thở hổn hển nhìn kĩ tình huống trong phòng, lòng cũng lắng xuống.
Cảnh tượng bỉ ổi trong tưởng tượng của nàng không có xảy ra, người nào đó chỉ cầm trên tay hai ống thuốc thử định đổ lẫn vào nhau để làm thí nghiệm, mà hiện tại, hắn đang ngơ ngác nhìn mình sau khi ăn đập bất thình lình.
“Đánh ta làm gì?”
“À…không có gì, không có gì. Xin lỗi chủ nhân, ta chỉ không cẩn thận nghe được vài tiếng động lạ, còn tưởng ngài lại…”
“Ta đang làm việc nghiêm túc nhé. Chờ, chờ chút, rõ ràng ta đã xếp đặt trận pháp cách tuyệt xung quanh, ngươi làm cách nào nghe được, chẳng lẽ ngươi bố trí trang bị nghe lén ở đây?”
“Ha ha, chuyện bí mật của phụ nữ, không nên truy hỏi quá nhiều.”, thiếu nữ ngại ngùng nháy mắt mấy cái, miệng nhỏ le lưỡi mỉm cười rất đáng yêu. Việc nàng hiểu rõ bản thân mình muốn gì sau khi đột phá truyền kì là chuyện rất tốt, nhưng…
“Bí bí cái ví, đừng cố giả trang đáng yêu ở đây lúc này! Khai rõ ra!”, nhìn người thiếu nữ bỗng nổi hứng nghiên cứu cái nơ bướm trên đuôi mình, ta có lẽ phải xem xét lại xem mình có phải đã quá dung túng những tiểu bối này hay không.
Thế nhưng nghĩ đến chuyện sắp phải đối mặt, lại nghĩ đến nhiệm vụ nặng nề chuẩn bị giao cho nàng, ta đột nhiên mất đi hứng thú truy cứu việc này.
“Quên đi, cũng đúng lúc có chút việc muốn giao cho ngươi. Nếu kế hoạch này của ta khởi động một cách thuận lợi, sợ rằng sau này chúng ta sẽ rất ít có thời gian để giao lưu.”
Lời nói chứa ý tứ không rõ ràng ấy khiến Eliza có chút khẩn trương.
“Chủ nhân?”
Trước khi bàn giao công việc, ta lại nhìn về phía Heloise còn đang giãy dụa trong bình rồi do dự trong khoảnh khắc, trên ý nghĩa nào đó, kế hoạch này của ta là đòn đả kích trí mạng đối với chư thần trật tự, chắc rất hợp với khẩu vị của nàng, nếu nàng có thể toàn tâm giúp đỡ ta thì cơ hội thành công sẽ cao hơn nhiều.
Đừng vì Heloise bị ta bắt được đơn giản như vậy mà xem thường nàng, trên thực tế ta vẫn luôn coi nàng là vị vong linh quân chủ khó đối phó nhất, tri thức là lực lượng, tri thức là trí tuệ, đối với vị ‘toàn tri giả’ sống qua vô số năm tháng như Heloise, ta và Margareth thậm chí còn chưa thể xưng mình là học đồ.
Chuyện bị bắt vừa rồi hơn chín mươi phần trăm có thể quy về việc nàng muốn tự mình tìm đường chết.
Heloise vừa mới có được nhục thân với huyết mạch chân thần không lâu, việc kết hợp chưa hoàn tất, thực lực không bằng một phần ba lúc toàn thịnh. Trong tình trạng như vậy mà nàng còn muốn ra oai với đệ tử cũ một lần cho sướng, ai ngờ đâu chỉ không cẩn thận một chốc đã bị một trong số những chiến sĩ mạnh nhất thế giới hiện nay là Adam cận thân. Ma pháp sư bị chến sĩ cận thân thì kết cục ra sao mọi người đủ hiểu, nhất là khi nàng không phải đang đối mặt với một mình Adam. Ta và Adam phối hợp với nhau tuyệt đối là dạng một cộng một lớn hơn hai, hắn là kẻ tấn công chính kiêm thuẫn thịt, ta đứng đằng sau quấy rầy kiềm chế đối thủ, đừng nói một vong linh cấp sử thi không chuẩn bị đầy đủ, dù là một thần minh pháp hệ phái hoá thân xuống chúng ta cũng có lòng tin đem hắn đánh quỳ.
Cũng bởi quá vui mừng vì bắt được Heloise làm ta nhập tâm diễn kịch quá mức, nói ra những câu thoại cực kỳ bỉ ổi, vậy mới khiến Eliza vội vàng chạy tới đập chổi vào đầu.
“Thử chút xem, không được cứ giết người diệt khẩu là xong.”
Nghĩ vậy, ta mở miệng:
“Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ một lời hứa hẹn, đó là lúc ta vẫn còn là Vĩnh Dạ đại đế, khi ấy, ta từng gặp mặt tử thần Aye bên cạnh bờ Minh hà….”
Kế hoạch không dài, cũng không phải quá phức tạp, chỉ hơn mười phút ngắn ngủi đã tổng kết xong, tuy nhiên, trong quá trình này Heloise không ngừng kêu ta dừng lại rồi yêu cầu gia cố trận pháp phòng ngự các loại ma pháp nghe trộm hay ma pháp thăm dò. Đến khi ta nói xong, nũ yêu vương trong bình hệt như hỏng mất tinh thần, hết gào rú rồi lại lẩm bẩm một mình:
“Ta không nghe thấy gì, ta không nghe thấy gì, ha ha, cái gì cũng không biết!”
“Hì hì, không hổ danh là đệ tử của ta, chơi thật lớn, ta nên cảm thán rằng trò giỏi hơn thầy sao?”
“Có chút không đúng, vì sao lại nói với ta, chẳng lẽ tìm lý do giết ta diệt khẩu. Nhưng nếu kế hoạch này thành công thì có vẻ thù của ta cũng báo được, sống hay chết không còn quan trọng, ta hẳn phải vui mừng nhỉ?”
Còn Eliza thì đứng im nghe xong hết thảy, lâm vào trầm mặc:
“Chủ nhân, trả giá nhiều như thế, có đáng sao?”
“Hả…à, đương nhiên đáng, không trả giá làm sao có thu về, nếu không cải biến mọi chuyện thì chẳng lẽ ngồi im chờ đợi tận thế và huỷ diệt sao, ta vẫn cảm thấy có rất nhiều thứ đáng giá được sinh tồn trên thế giới này.”
Eliza cúi thấp đầu, càng thêm im lặng.
“Ích kỷ.”
“Ta không phủ nhận.”
“Khốn nạn!”
“Cũng đúng, đôi lúc chính ta cũng thấy mình rất khốn nạn.”
“Dâm tặc.”
“Việc này ta phải chối bỏ, ta muốn làm vậy cũng phải có điều kiện chứ. Người nhìn ta xem, chỉ còn thừa lại xương…”
Eliza ngẩng đầu thật mạnh, đánh gãy lời lảm nhảm của ta, đôi mắt đẹp đẽ mở lớn hết cỡ nhìn ta trừng trừng, khuôn mặt lạnh lẽo từng rất uy nghiêm giờ đây đã bị nước mặt làm ướt đẫm, không còn chút lực uy hiếp nào.
Nhìn dòng lệ nàng rơi trong im lặng, ta không hiểu sao cảm thấy thật đau lòng. Ta bất đắc dĩ cúi đầu xuống, thật cẩn thận lau mặt cho quỷ khóc nhè hệt như hồi nàng con bé.
“Xin lỗi.”
“Ta không cần lời xin lỗi…”
“Thật sự rất xin lỗi…”
“…Ngài xấu tính, đã nói không cần xin lỗi…Hu hu hu!”
Ta khó khăn lắm mới thốt ra được một câu xin lỗi chân thành, vậy mà nó lại khiến một cường giả cấp truyền kỳ ngồi bệt xuống khóc như một đứa trẻ, cái gì cũng không nghe không thấy không quan tâm.
Dỗ trẻ con không phải sở trường của ta, không biết làm thế nào, ta gấp đến nỗi xoay vòng vòng tại chỗ. May mà chỉ chốc lát sau Eliza đã tự mình ngừng lại, dùng giọng nói còn hơi ngắc ngứ nói ra yêu cầu của mình:
“…Được…hức…Ta đáp ứng gánh chịu tất cả trách nhiệm này, nhưng…ngài phải đáp ứng một điều kiện của ta coi như bồi thường.”
Một điều kiện? Đây là thứ không thể đáp ứng nhất, ai biết điều kiện đó là cái gì, nhỡ đâu nàng bảo ta đi solo với ma vương thì biết làm thế nào. Nhưng khi nhìn bộ dạng hai mắt vương hàng lệ của người thiếu nữ, ta bỗng thấy thật đau lòng, không thể không gật đầu.
“Được được, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc nhất quán của ta, không cần biết điều kiện kia là gì, ta đáp ứng hết.”
Nhìn nàng gật đầu, ta thở dài buông lỏng một hơi, không hiểu tại sao lại càng cảm thấy đau lòng, vì vậy…
“Chủ nhân?”
Ta nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, độ ấm và mùi hương thân thể của nàng vẫn quen thuộc đến thế. Ta cảm giác trái tim ngừng đập từ lâu của mình như đang chậm rãi hoạt động trở lại, một cảm giác thật sự an tâm.
Tuy người chết vẫn lạnh như băng, thế nhưng sự ôn nhu hiếm thấy ấy vẫn khiến Eliza phải ngẩng đầu nhìn ta.
“Cứ để như vậy một lát đi.”
“Ân.”
Cái ôm tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến lòng người ấm áp hệt như trong những đêm mưa gió thuở bé, người thiếu nữ đã trưởng thành lặng lẽ tiến thêm nửa bước chân để cái ôm của ta càng thêm chặt. Nàng nhắm mắt lại, khe khẽ hứa nguyện ở trong lòng.
“Giờ này vẫn chỉ là thân tình sao? Đại ca Rola, chủ nhân Roland, lần sau gặp mặt, ta sẽ trở thành một phụ nữ mà ngài không thể xem nhẹ.”
“Khục khục, thật sự khiến người ta cảm động, các ngươi đừng có quên ở đây còn người thứ ba chứ. Chậc, tình thầy trò à, có vẻ lại là một truyền thống khác của một mạch này nhỉ. Hừ, hồi đó nếu không phải Cecell dám tơ tưởng đến con đĩ lẳng lở mộc tinh linh kia thì ta cũng không đành lòng ra tay. Kĩ xảo của nàng thật sự rất tốt, giờ nhớ tới lại cảm thấy đáng tiếc, đáng ra nên rút lấy linh hồn làm thành một con rối để thỉnh thoảng còn chơi.”
Heloise sau khi hồi thần không ngần ngại nói ra quá khứ đồng tính đen tối của mình, đã thế còn cố tăng mạnh độ sáng (*),Eliza nghe vậy, lại nhớ tới vừa nãy mình khóc khóc cười cười, cả khuôn mặt lập tức hồng rực, vội vàng đẩy ta ra, bầu không khí vừa nãy cũng bị quét sạch.
“Ngươi không nói chuyện cũng không ai nghĩ ngươi là câm.”, ta khó chịu nhìn vào cái bình chứa linh hồn trên bàn, hiện giờ Heloise đang nhảy nhảy nhót nhót trong đó, ta biết giờ nàng đã nghĩ thông, thậm chí còn đã lựa chọn xong.
“Ân, quả là đệ tử của ta có khác, cái ván chơi này thật lớn, ta sẽ giúp ngươi, vậy nhưng trước tiên có phải ngươi nên thả ta ra không, nhục thể Kaya tuy đã bị xẻ thành mấy miếng nhưng vá lại vẫn dùng tốt, ngươi biết thực lực của ta, lần này thất bại chỉ là ngoài ý muốn thôi, nếu ta giúp ngươi, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
Ta lắc đầu mỉm cười, đưa tay cầm tới cái ống nghiệm ở bên cạnh, trong đó là một thứ thể dịch đặc dính màu trắng đục, sau đó, ta vô tình mở ra nắp ống, định bụng đổ vào lọ chứa linh hồn Heloise.
“Đó là hai chuyện khác nhau, giờ điều ta cần làm nhất là tạo ra vô số thể phân liệt của tham lam, ngươi ngoan ngoãn dung hợp với cơ thể mẹ của chúng đi.”
Đúng vậy, thứ dung dịch tởm tởm trong cái ống nghiệm chỉ là cơ thể mẹ của tham lam thôi, không phải thứ đồ vật kia, mà cách ta nghĩ tới để biến chiến tranh thành trò đùa chính là tạo thêm một đợt thiên tai ‘ngôi thành không y phục’ nữa. Ta cũng không tin mấy ả chủ mẫu ám tinh linh nếu không có y phục và vũ khí còn đánh lại chấp pháp giả của chúng ta.
Nhưng nếu chỉ dùng cơ thể mẹ đơn thuần để chế tạo thể phân liệt, thứ nhất là không kịp thời gian, thứ hai là chúng không thể phân biệt địch ta, việc cả hai bên đều tổn thất thảm trọng sẽ khiến kế hoạch tiếp theo sẽ nhận ảnh hưởng rất lớn.
Vốn dĩ ta dự tính dùng chung cực thẩm phán và Adam để uy hiếp đám ám tinh linh, vậy nhưng Heloise xuất hiện làm ta có thêm một tuyển chọn khác.
Nếu nói về khả năng khống chế nhục thể của người khác, không ai có thể xuất sắc hơn nữ yêu, Heloise là nữ yêu vương, tất nhiên khả năng ấy của nàng là mạnh nhất trong tất cả các nữ yêu. Nếu nàng kết hợp với cơ thể mẹ của tham lam, nàng có thể dễ dàng khống chế để quá trình phồn thực diễn ra nhanh chóng hơn, lại có thể phân rõ địch ta, quả thực là hoàn mỹ.
“Ta không muốn, quá ghê tởm! Cái thứ này quá quái dị, một nhục thể chưa từng có linh hồn lại có độ hoạt tính cao khó tin, lực hấp dẫn với linh hồn tự do quá mạnh, ta sợ sau khi dung hợp thì không thể ra được nữa, thế thì sau này ta giúp ngươi thế nào?”
Lý do của nữ yêu vương rất có lý, tuy nhiên ta đã sớm chuẩn bị tốt.
“Yên tâm đi, đây là một trong bảy nguyên tội của ta, tham lam, tiềm lực của nó còn chưa được đào hết đâu, đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi dung hợp với một chút thần huyết của Kaya, đem tham lam tiến hoá hoàn toàn. Đảm bảo ngươi sẽ có sinh lực tràn đầy, vui vẻ bất tận. Đúng rồi, cơ thể mẹ tốt nhất vẫn nên bảo trì ở hình thái nhân loại, ngươi thích loli hay thích ngự tỷ? Thôi quên đi, dù sao sinh mạng dạng dịch rất dễ biến hình, cứ thế thêm hết.”
“Bảy nguyên tội của ngươi? Cái Slime này là tạo vật vong linh ngươi tạo ra? Cứu mạng, cứ mạng!!! Có người thí sư! Khốn kiếp, ngươi quên mất ngạo mạn đã làm gì sao? Ngươi vẫn dám tiếp tục tạo ra mấy thứ này.”
Dù sao thanh âm cầu cứu không thể truyền ra ngoài, ta không thèm quan tâm, tiếp tục làm việc.
“Ân, ngự tỷ, thục phụ, loli, thiếu nữ, lão phụ(**)…Chờ chút, hình thái lão phụ hơi quá…, vẫn nên xoá đi. Sau đó là kiểu tóc, màu quần áo, sao thấy giống như đang tạo nhân vật nữ chơi trò chơi thế nhỉ, ha ha, thật kích thích.”
“Ngươi là tên đồ đệ bất hiếu bất tài, lão nương hồi trước thật là có mắt như mù mới thu ngươi vào môn hạ, điều hối hận nhất trong đời của ta là dạy ngươi môn tạo vật vong linh, suốt ngày ngươi chỉ làm ra mấy con quái vật! Lần này lại còn muốn đem lão nương làm nguyên liệu. Đây là cái gì? Vì sao ta lại đổi màu, linh hồn sao lại có thể có nhan sắc?”
Ta tiếp tục bỏ qua, thời gian không còn nhiều, cần phải nhanh chóng cho ra thành phẩm.
“Lão nương… lão nương đang bị hoà tan? Vì sao linh thể sẽ bị hoà tan? Ngươi đang làm gì? Tử thần ở trên, vì sao để ta gặp phải ngươi? Vì sao môn tạo vật vong linh vốn rất bình thường vào trong tay ngươi lại biến thành thế này?”
“Trang phục nữ bộc xẻ cổ, trang phục nữ bộc đoạ thiên sứ, trang phục nữ bộc kèm tai thú, trang phục nữ bộc theo tiêu chuẩn nước Anh, trang phục nữ bộc siêu ngắn siêu gợi cảm! A ha ha ha, dục vọng sáng tạo của ta đang bùng cháy!”
“Đừng có làm loạn trong thân thể của ta, tên khốn kiếp cuồng nữ bộc kia… Thật ấm áp, thật thoải mái. Chờ chút, sao linh hồn lại có cảm giác, ngươi đang làm cái gì?”
“Ha ha, ngươi nên vui mừng, ngươi nên kiêu ngạo, ngươi sẽ là kiệt tác tối cao của ta. Để ta suy nghĩ còn có loại trang phục nữ bộc nào….Đúng rồi, trang phục thiên sứ! Toàn bộ làm từ lông vũ thiên nhiên, da thịt nõn nà, lông vũ mềm mại, tuyệt phối, hoàn mỹ!”
Nhìn vị chủ nhân đột nhiên tràn đầy hăng hái, Eliza biết đã không thể ngăn cản, chỉ có thể lặng lẽ biểu thị sự đồng tình với đám ám tinh linh bên ngoài, sau đó lại nhìn về phía cái kẻ chết mười lần cũng không hết tội đang chịu nạn trong bình thí nghiệm, cuối cùng nàng đóng cửa rời đi.
Một chốc vừa rồi nàng đã biết thêm rất nhiều thứ, cần có chút thời gian để chính lý và chuẩn bị, đồng thời…
“Hừ, ta không phải loại phụ nữ ngu ngốc chỉ biết ngoan ngoãn ngồi chờ một chỗ. Định dùng tình thân để từ chối ta? Mơ đi!”, Eliza cũng có tính toán của riêng mình, mà nàng cũng đã sớm hành động.
….
Tại một vùng quáng khu cách Vitein không xa, cũng chính là nơi long hậu suýt nữa bị đánh chết, giờ đây có một tế đàn màu máu quỷ dị được dựng lên.
Những người dân bản địa của vùng này giờ lại trở thành tế phẩm.
“Không!!!”
“Con của ta!”
Đối mặt những tên ác đồ vô tình, các quáng công từng thử phản kháng nhưng tất cả chỉ là cố gắng vô ích, những kẻ đó không phải là bọn lính canh gác vốn có của khu mỏ này, những kẻ đó là đội cận vệ của sư vương.
Dath dùng con mắt độc nhất nhìn những kẻ đang kêu rên thảm thiết trước mắt, những con dân mình che chở trước đây nay lại bị chính mình đưa vào trong chỗ chết, vị vua chí cao vô thượng của người thú vốn có tiếng thân dân chỉ nhìn từng dòng máu tươi chảy xuống mà không có chút phản ứng nào.
Trong đám người, có một tên người sói quật cường đột nhiên xông tới hô to với sư vương.
“Vì sao!? Sư vương đại nhân? Chúng ta đã nộp thuế cho ngươi, cháu trai của ta vì ngươi mà chết! Vì sao….”
Những lời còn lại hắn không nói ra được nốt, bởi lẽ hắn đã bị một binh sĩ đeo ký hiệu độc nhãn trên người đạp ngã xuống đất, tên binh sĩ đó ngẩng đầu nhìn sư vương, chờ đợi ý kiến của chủ mình.
Trước đây, vì thu phục quân tâm, Dath quả thực chiếu cố rất nhiều đến sự cảm nhận của quân sĩ, tuy nhiên lúc này…
Không nhìn lời hỏi dò của binh sĩ, sắc mặt lão sư tử vẫn không thay đổi. Người binh sĩ hiểu được ý của chủ nhân, trực tiếp nắm chặt lấy miệng gã người sói rồi kéo lên tế đàn, đặt đầu hắn lên bàn, một đao chặt xuống, máu tươi chảy dài.
“Ha ha, tên phản bội. Ta sẽ kiên nhẫn chờ ngươi bị con dân của mình ném bỏ, ngươi… ngươi lại là kẻ đầu phục ác ma?!”
Lời gầm gào của minh hữu trước kia vang lên bên tai, tuy nhiên long hậu giờ đây cũng chỉ còn dư lại chút sức để gầm gào, khắp người ả tràn đầy vết thương nặng, lại bị trói chặt trên tế đàn, ả chính là tế phẩm lớn nhất ở đây.
Kẻ thấy nhiều hiểu rộng như Morel sao có thể không nhận ra cái tế đàn màu máu này chính là cánh cổng nối đến chỗ các ác ma ở hạ vị diện cơ chứ!?
“Tới!”
Dath không thèm nhìn kẻ từng là minh hữu của mình tí xíu nào, trong mắt hắn chỉ có người minh hữu vừa mới hợp tác.
“Kỳ điểm thông tới thành Sulfur đã được chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Kẻ mà Dath đang nói chuyện, không ai khác, chính là tử địch trước kia của hắn, Astranaar Alur.
“Đương nhiên, chỉ là sửa chữa chút điểm, từ hôm nay trở đi bọn họ chính là quân đội của ngươi, ta và thành Sulfur là minh hữu, ngươi mới là địch nhân chung của hắn và chúng ta, nếu ngươi thất bại, ha ha, tự hiểu!”
“Ha, ma quỷ quả là giảo hoạt, lại cái chiêu làm kẻ hai mặt khiến người ta khó chịu đó sao? Nếu vậy thì sau khi thành Sulfur sụp đổ, ngươi sẽ là minh hữu của ta?”
“Ha ha, chỉ cần đủ lợi ích, bất cứ người nào cũng có thể trở thành minh hữu của chúng ta, dù là đám trong não toàn cơ bắp như ác ma.”
Astranaar cười lớn đến nỗi thịt mỡ trên bụng cũng run rẩy, cứ như thể một tên thương nhân quỷ quyệt vừa hoàn thành một hợp đồng mua bán lớn.
“Chậc, chúng ta từ trước đến nay không phải vẫn là minh hữu trong liên quân minh ước sao? Kỳ thực ta có ấn tượng rất tốt với cái tên Vô Miên giả kia, hắn quả là ma quỷ trời sinh, đáng tiếc, ai bảo thành chủ thành Sulfur lại là nhân loại, thế giới lòng đất chỉ cần một bá chủ ‘nhân loại’ duy nhất, thêm người nữa là quá nhiều.”
Hai vị bá chủ trong lòng có quỷ cười lớn, cùng với tiếng mắng và tiếng kêu thảm thiết của những tế phẩm, truyền ra xa tít tắp.
(*) ý chỉ bóng đèn, tiếng lóng để chỉ kẻ phá đám khi các cặp đôi bên nhau.
(**) Ngự tỷ: phụ nữ 20-30, chưa chồng, thân hình đầy đặn, tính tình kiêu ngạo.
Thục phụ: phụ nữ 30-40, thân hình hấp dẫn, tính cách thành thục, thường để chỉ người đã có chồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]