Chương trước
Chương sau
Pháp viện trước đây luôn được bao phủ bởi bầu không khí tĩnh lặng và nghiêm trang, cũng giống như câu răn dạy được treo giữa đại sảnh: “Dung mạo đoan chính, chấp pháp nghiêm cẩn, ngôn ngữ ngắn gọn, hành động quyết đoán”. Bình thường các nhân viên công tác trong pháp viện quả thật làm được những điều ấy, đồng thời cũng đạt được sự tán thành cao độ từ phía người dân, thế nhưng, hôm nay tình huống có chút khác biệt.

Hành lang tĩnh lặng ngày trước giờ tràn đầy náo loạn và tranh cãi, các ‘tù phạm’ chờ xét xử bị trói bằng xích sắt chất đầy tất cả các gian tù, đến quảng trường vốn trống rỗng giờ cũng đã đầy ắp người.

Tại bên kia quảng trường, một đống sắt vụn tạo thành từ xác người máy khổng lồ đang chiếm cứ gần nửa diện tích, có lẽ, nên gọi nó là bãi phế khư sắt thép thì đúng hơn.

Cạnh đó, rất nhiều địa tinh và Gnome đang vây lấy tàn tích của Roland II khóc lóc thảm thiết, thậm chí nhiều tên địa tinh đã bắt đầu màn ‘múa eo’ tổ truyền, tựa hồ bọn họ đã đem cái đài người máy này trở thành người nhà, tại vì nó hi sinh mà tiếc thương tống biệt.

Ngoại vi bãi phế thải, khá nhiều thị dân bị ảnh hưởng bởi đợt thảm hoạ Ultraman vừa rồi không có tâm tình đi thưởng thức màn khiêu vũ đầy phong tình của lũ địa tinh, họ án theo truyền thống của thành Sulfur, chiêu đãi tất cả những kẻ đáng hận một chầu cà chua và trứng thối, đương nhiên, bên cạnh họ vẫn là những thương nhân nhiệt tình chào bán ‘đạn dược’.

Còn các thủ vệ của pháp viện thì sớm đã bận đến nỗi vắt chân lên cổ mà chạy, lấy đâu ra thời gian quản mấy việc nhỏ này.

Do trại tạm giam, tổng bộ thành quản và nhà ngục đều bị huỷ, hiện tại rất nhiều nghi phạm đã không có chỗ nào để đi. Hiện tại chỉ còn cách đem tất cả trực tiếp chuyển đến pháp viện để xét xử.

Cơ quan cấp dưới của pháp viện ¬– bốn sảnh – đã triệu tập tất cả nhân thủ đến làm việc, thế nhưng vẫn giật gấu vá vai.

Tiếng gào, tiếng khóc, tiếng đuổi đánh, tiếng xin tha… triệt để đem nơi toà án trang nghiêm tĩnh mịch này thành một cái chợ vỡ.

Cùng lúc đó, ta chỉ có thể bỏ mặc tất cả nháo loạn bên ngoài, đóng tất cả các cửa sổ, kéo rèm lại, cố gắng tạo một hoàn cảnh tương đối yên tĩnh cho phiên toà.

Đúng, phiên toà.

Kế hoạch chạy trốn cả đêm, không, kế hoạch đi sứ trước thời hạn của ta vừa bắt đầu đã bị Eliza phủ quyết vô tình.

Thành Sulfur có thể không có vu yêu Roland, thế nhưng không thể không có Vô Miên giả, sau thần tích, nhiều người đã cho rằng Vô Miên giả chính là vị cự đầu tứ tư, là vị vua sau màn của cả toà thành này. Nếu quan toà tối cao đột nhiên tan biến, cơn địa chấn sinh ra vì đó sợ rằng còn nghiêm trọng hơn nhiều lần bị tập kích vừa rồi.

Trọng yếu nhất là những người khác cơ bản đều chưa chuẩn bị gì, đến công văn ngoại giao đều chưa làm xong, giờ mà đi sẽ làm hỏng cả vở kịch.

Thế nhưng nếu ta vẫn cố dùng thân phận vu yêu Roland ở lại nơi này, không đợi đến sáng mai cả người ta đến cặn cũng không thừa, ta tin tưởng những mụ điên thành quản bị phá nhà mấy lần đó chắc chắn sẽ không có kiên nhẫn để nghe ta giải thích, trực tiếp xông lên đem ta về nấu canh xương.

Tuy đời này ta đã phạm không ít tội nặng đến mức bị người hầm xương cũng không có lời nào để nói, nhưng lần này ta thực sự vô tội nha, ta chỉ thuận miệng chém gió, sau đó chờ xem pháo hoa, ai biết lũ cơ giới sư kia thật sự đem trò đùa của ta làm thành sản phẩm thật… Nhớ tới người khổng lồ cao đến hai mươi mét làm bằng sắt thép kia, ta không khỏi rùng mình một cái.

“Tintan kim loại bản đơn giản sao? Con quái vật đủ sức nghiền nát truyền kì? Hình như trong lúc vô tình đã làm ra một đồ vật đáng giá mong đợi.”

Đương nhiên, mặt trái của sự cường đại dị thường của Roland II chính là cái giá lớn phải trả ra để giải quyết hậu quả, cũng vì thế, tên Roland đầu sỏ sau màn phải chịu tội danh càng nặng.

Vì lẽ đó, ta bất đắc dĩ để các thành quản nhìn một màn ‘vu yêu cưỡi rồng xương’, bay vọt qua nửa toà thành thị, trực tiếp đào thoát khỏi thành Sulfur… chí ít, trước khi tội danh được rửa sạch, vu yêu Roland chắc chắn sẽ không trở lại.

Mà bây giờ, ta gặp phải cái phiền toái thứ nhất, vụ án này đã vượt quá năng lực xử lí của bất cứ quan toà nào, cuối cùng chỉ còn cách ta tự thân lên.

Tại vị trí quan toà, ta nhìn những tờ tố cáo tội danh chất thành núi trên bàn, lại nhìn những tên bị cáo đang trưng lên khuôn mặt vô tội phía dưới và các thành quản cô nương kích động ở nơi dành cho nguyên cáo; ta cũng nghe thấy các nàng mở miệng mắng chửi: “Roland khốn kiếp!”, “Đợi đó, ta sẽ bắt ngươi về cho chó ăn.”; “Vô Miên giả đại nhân, xin phép trao cho chúng ta quyền trực tiếp xử quyết, ta sẽ đem hắn chia thành mười ba khối đem về.”, “Momo không cần biết cái gì gọi là giao dịch tư pháp, để Momo dẫn đội đến nhà hắn, trong đó nhất định có lượng lớn hàng cấm, chúng ta có thể dựa vào đó phán hắn tù chung thân, Momo muốn chiêu đã hắn thật tốt, moa ha ha ha.”

Giọng cười lớn của những cô nàng ám tinh linh không nhà để về này làm ta vô cùng đau đầu.

Bên cạnh, quan kiểm sát Katarina đang chậm rãi đọc thư công tố và các chứng cứ được thu thập.

“4strong0’ chiều, đột nhiên có lượng lớn khói bốc lên từ trại tạm giam, sau đó, thừa dịp hỗn loạn, các cơ giới sư trong và ngoài trại tạm giam bắt đầu tụ tập, thực hiện công đoạn lắp ráp cuối cùng…”

“Có ý kiến! Nếu đã có lượng lớn khói bốc lên, ngươi dựa vào đâu phán đoán chúng ta ở đó lắp ráp? Có lẽ chúng ta chỉ tính toán dùng pháo hoa nướng thịt làm bữa trưa.”

Quan kiểm sát Rowe đeo mặt nạ bạc trực tiếp cắt lời Katarina, đề ra một ý kiến cực kì quái dị.

“Đúng, đúng, chúng ta chỉ nướng thịt/ làm cá hun khói…”, vị trí bị cáo cũng huyên náo mười phần, mấy việc hò reo thế này địa tinh và Gnome đều rất yêu thích.

“Hào bảo vệ quanh thành Sulfur chỉ có piranha, các ngươi tới đó bắt chúng đi mà nướng!!! Với kĩ xảo bắt cá thấp kém của các ngươi, dùng một đời cũng không bắt được.” Katarina giận dữ gầm thét, nàng không hổ danh nữ thợ săn bậc nhất tộc Amazon, búi tóc đuôi ngựa màu vàng phiêu phiêu theo gió, khí thế sắc bén như lưỡi đao, cả người toả ra khí thế như một nữ võ thần đang săn bắn, chỉ có điều phương hướng nàng quan tâm có vẻ hơi bị lệch….

“Không, chỉ cần phương pháp thoả đáng, piranha cũng có thể bắt, chúng ta có cần câu Peter Parker…”

Ta đã hiểu vì sao một tên có sở trường công tố như Rowe lại kiên trì muốn tới biện hộ cho các đồng tộc, đứa này rất giỏi chiêu cù nhây quấy rối, lại vô cùng quen thộc cách làm của các công tố viên khác, biết rõ sở thích của Katarina, rất dễ đưa nàng vào ngõ cụt, cứ thế đem phiên toà trở thành một hồi hài kịch thì tự nhiên mọi việc xong xuôi hết…

Trước đây, những phiên toà vốn dĩ bản chất là một hồi hồ nháo như thế này bỏ qua cũng không sao, bất quá hiện tại tuyệt đối không thể được!

“Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, nếu những tên địa tinh với Gnome kia được phán vô tội thì chẳng phải vu yêu Roland sẽ phải cõng tất cả mọi chuyện à!?”

Nhìn những thành quản đã tức đến nỗi bắt đầu gặm bàn, ta hạ quyết tâm, nhất định phải khiến kẻ có tội nhận lấy hình phạt thích đáng… Lấy cái bảng sắt bị gặm nham nhở kia làm chứng, đầu ta không cứng được bằng nó.

“Rowe Golden Coin, xin hỏi 4strong0’ hôm qua ngươi làm gì, đừng có nói dối, ngươi biết hậu quả của việc chấp pháp giả nói dối tại phiên toà của ta.”

Quả nhiên, ta vừa hỏi, tên quan biện hộ lâm thời vừa rồi còn khảng khái dâng trào nháy mắt nghẹn họng không nói được gì.

Ta lấy tay đỡ trán lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, thế nhưng dưới mặt nạ, ta đã cười điên rồi.

“Tiểu tử, ta biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, lần này, ngươi giúp ta gánh tội một chút nha.”

“Rowe Golden Coin, ngươi biết luật nhưng vẫn phạm luật, ngươi định đem mặt múi pháp viện ném sạch sao? Hiện tại ngoan ngoãn bước về vị trí bị cáo cho ta, đúng rồi, trước tiên xin lỗi các thành quản trước, nhìn ngươi đem nhà người ta phá thành dạng gì!”

Nghe phán, Rowe hậm hực ném xuống mặt nạ biểu thị mình mất đi thân phận chấp pháp giả trong phiên toà này, sau khi chầm chậm chạy đến chỗ các thành quản nói xin lỗi, hắn ngoan ngoãn hệt như một đứa học sinh tiểu học, ngồi nghiêm chỉnh tại trên ghế bị cáo giống các đồng tộc của mình.

“Đúng rồi, ai giúp ta đem tên Wannadie-er Storm đến, ta dùng đầu gối của ta đảm bảo đứa kia cũng tham gia. Không biết là ai à? Cái tên Wannadie-er Storm của pháp vương sảnh đó, cái tên lùn lùn ấy…”

“Là Manadire Storm!!” giọng nói hệt như trẻ con của Gnome vang lên từ vị trí quan sát viên, Milhouse Manadire Storm trực tiếp nhảy qua lan can, sau đó đi tới vị trí bị cáo.

Ta thầm khen tên này đủ tự giác, chẳng qua, hắn đi nửa đường lại quay đầu lại gọi to:

“Nếu đã phạm tội hẳn nên bị xử phạt, các ngươi chờ cái gì?”

Sau đó…một đám nhảy xuống như hoa rơi, trong đó có địa tinh, có Gnome, có nhân loại, có cả vài chủng tộc khác, tổng cộng gần bốn mươi tên, đại khái tất cả cơ giới sư trong thành đều có mặt đông đủ.

Xem ra những tên đại sư cơ giới học không nghĩ đến việc này náo lớn như vậy, hiện tại đều ngoan ngoãn đến tự thú.

Ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn vị trí biện hộ đang trống rỗng.

“Không tìm được luật sư bào chữa thích hợp, tự các ngươi bào chữa đi, Stormeagle, nói cho ta, rõ ràng việc này không liên quan đến các ngươi, vì sao các ngươi nhảy ra ngoài.”

“Những tên cơ giới sư tà ác đều là kẻ địch của tự nhiên, kỷ kỷ, cái vật khổng lồ do vật nguyền rủa màu đen tạo thành đó không phải là tạo vật tự nhiên (người máy kia làm từ hắc thiết),sự tồn tại của cái thứ xoay tròn vặn vẹo ồn ào đó chính là sự khinh nhờn tự nhiên (cái máy đốn củi đó khẳng định là địch nhân của tự nhiên),uông uông, cho nên những đứa con của tự nhiên như chúng ta muốn tịnh hoá vùng đất bị nguyền rủa ấy (cho nên chúng ta muốn đánh hắn)…

Stormeagle nói tiếng thông dụng với khẩu âm rất khó nghe, đã thế thỉnh thoảng còn chêm thêm mấy tiếng thú rống, lúc ban đầu ta còn thử phiên dịch lời của hắn, thế nhưng khi nhìn mọi người xung quanh vẫn sương mù đầy đầu, ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa…

“Nói tiếng người! Nếu không ta đem ngươi nhốt chung cùng Mening một chỗ.”

Sở thích của vị bán long nhân kia đã truyền bá cả thành Sulfur, việc hắn bắt một Druid làm sủng vật rồi tiến hành các việc làm đồi truỵ càng khiến người ta chấn kinh, còn đối với các đồng tộc druid của kẻ bị hại, người đàn ông kia đã là hoá thân của khủng bố.

“Hắn bây giờ thậm chí đã quên mất mình là con người mà tưởng mình là một con cún! Việc hắn làm hằng ngày là đuổi theo cái đuôi của mình chạy vòng vòng! Tên bán long nhân kia cuối cùng đã làm gì với hắn!?!”

‘Cực hạn ác đồ’, ‘thiên địch của druid, đó là các danh hiệu mà druid ở thành Sulfur gán cho Mening Herault… Dù là một druid cấp truyền kì, Stormeagle vẫn rùng mình theo bản năng khi nghe cái tên này.

“Chúng ta nhìn đến cái người sắt đó, thấy nó quá phản giáo nghĩa nên các anh em của ta nói đánh hắn đi, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu dựa theo cuốn sách mà ông nội lưu lại, quả thực nên xông lên đánh, thế là bọn ta xông lên thôi, ha ha.”

Nhìn tên druid truyền kì cười ha ha, ta đã không còn gì để nói, lần này hắn nói đủ trực tiếp, thế nhưng nhìn cái mặt đần của hắn ta vẫn muốn đấm một cái.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, giữ vững phong độ, đám gia hoả này lên cơn động kinh tập thể đã không phải lần đầu tiên, không muốn cùng bọn hắn dây dưa….. Khục, được rồi, kế tiếp là đại đội thánh kị sĩ, Tim, ta đại khái đã đoán được các ngươi làm cái gì.”

“Đại nhân minh giám, chúng ta chỉ thực hiện nghĩa vụ và chức trách của một thánh kị sĩ.”

“Ân, nhìn đến đài người cơ giới đang phá một mặt tường thành, các ngươi kêu lên ‘Thánh quang, tên địch nhân tà ác kia đáng đánh một trận’, ‘Vì thánh quang, xung phong’, sau đó cả đám xông lên? Tiếp theo thuận tay dỡ xuống hai phiến tường thành còn lại và hơn mươi gian nhà dân??”

Được rồi, ta có thể lý giải phần nào, ở Sulfur, cơ hội ‘hành hiệp trượng nghĩa’ của bọn họ đều bị các cơ quan tư pháp cướp đoạt nên tâm tình bọn họ khó tránh khỏi có chút buồn bực, khó khăn lắm mới thấy một dịp để thoải mái ra tay, tất nhiên phải bật max hoả lực làm càn đến cùng, nhưng…

“Sao chỉ nói một nửa? Đoạn còn lại quay ra đánh nhau với đám druid sao không nhắc tới, ngươi nghĩ ta không biết ngươi và Stormeagle kết thâm thù đại hận ở cuộc diễu hành khoả thân lần trước sao? Tí nữa kết thúc nhớ cầm hoá đơn về cho lão Bill, hị vọng dạ dày của hắn tốt rồi, lần trước hắn thổ huyết thật doạ người. Ân, lần hoá đơn này ta phạt gấp ba cho các ngươi nhớ đời.”

Tim biểu lộ hệt như mặt trời sụp xuống nhưng ta bỏ qua hắn, sau đó ta đem ánh mắt nhìn về một đám người trẻ tuổi đang rất khẩn trương và bất an.

“Lucas, ngươi vừa chuyển chức thành công chính kị sĩ, vì sao lại mang theo các đệ tử khác ở Nam Tường đi gây sự? Đã thế còn chuyên môn nhắm vào các đồng liêu trước kia, ngươi không biết nhân viên chấp pháp lại phạm pháp tội nặng thêm một bậc sao?”

Người tuổi trẻ này ta rất thưởng thức, nhưng ta cũng rất tò mò, vì sao nguyên bản họ tới để cứu viện thế mà sau đó lại đánh loạn cùng một đám thánh kị sĩ, nếu nhớ không lầm, quan hệ giữa Tim và Lucas rất tốt mà.

“Ta… ta không có ý kiến gì với đại ca Tim, đại ca vẫn luôn rất chiếu cố chúng ta. Chỉ có điều, ngoại trừ đại đội thứ ba của đại ca Tim còn có cả đại đội thứ nhất, bọn họ ấy vậy còn tính toán định làm anh hùng cứu mĩ nhân đoạt em gái, mọi người giận không nhịn được…”

Những người khác chìm trong sương mù, ta thì hiểu trong nháy mắt.

Đại đội thứ nhất tại giáo hội ở mỗi địa khu còn được xưng là đại đội nghi trượng. Họ không phải các thánh kị sĩ chiến đấu thuần tuý, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là làm các ‘soái ca’ chuyên dùng cho lễ nghi và ngoại giao.

Lúc bình thường, các kị sĩ trong đại đội thứ nhất chỉ làm một việc là tìm các quý tộc và phú thương ở bản địa đến quyên tiền, mà các nữ sĩ với cảm tính cao thường thường quyên càng nhiều….

Vì vậy, mỗi thành viên của đại đội thứ nhất đều được tuyển chọn tỉ mỉ, ân, yêu cầu là đẹp trai, mồm dẻo, nếu có thể dỗ dành các nữ sĩ quý tộc nhà giàu vui vẻ, quyên nhiều nhiều một chút thì càng tốt.

Cho nên, lúc các đại đội khác bận thảo phạt tà ác, đại đội thứ nhất đang bồi các quý phụ uống rượu, lúc các đại đội khác bận rộn rèn luyện dưới trời nắng chang chang, đại đội thứ nhất lại trốn trong hầm ngầm tập thể đắp mặt nạ dưỡng da…. Lại thêm một điều nữa, vì gọn gàng sạch sẽ, khôi giáp và toạ kị của đại đội thứ nhất đều là do giáo hội bỏ tiền bảo dưỡng. Loại đãi ngộ cách biệt này tự nhiên khiến đại đội thứ nhất trong mắt các đại đội khác có ấn tượng cực kém, nhưng ta muốn nói….

“Các ngươi có biết mặt nạ dưỡng da rất đắt nên không thể làm hỏng hay không? Các ngươi có biết uống đến nỗi muốn nôn cả ra trong tiệc rượu mà vẫn phải bảo trì phong độ cực kì khó chịu hay không? Các ngươi, mấy tên khốn kiếp cho rằng những quý phụ đó đều là các mĩ nhân như hoa như ngọc? Nói cho các ngươi biết, hầu hết đều chúng ăn đến nỗi béo như lợn! Cái tay lợn đầy mỡ đó sờ lên ngươi, dù ngươi buồn nôn phát tởm cũng phải nhịn, một tí bất cẩn cũng có thể gây thành sư kiện ngoại giao, các ngươi biết hay không? Có biết hay không!??...”

“Trọng yếu nhất là… đừng tưởng luôn có nữ tính hướng tới là hay, trên thực tế vì nhiệm vụ là hấp dẫn các quý phụ kiếm tiền quyên hiến, mọi người bị cấm tuyệt yêu đương, cả ngày phải học thuộc thơ, luyện kĩ xảo ‘phô diễn vẻ đẹp’, nỗ lực giả trang tình thánh, cho dù may mắn gặp được người tốt cũng chỉ có thể xem chứ không thể ăn! Loại tâm tình đó còn khó chịu gấp trăm lần việc không có hi vọng ngay từ đầu…”

Được rồi, những lời gầm gào phía trên ta không thét ra… nhưng hình như ta vừa lật mở vài trang hắc lịch sử… Khục, lúc trước khi ta làm thánh kị sĩ từng ở trong đại đội thứ nhất, dù về sau chủ yếu lăn lộn trong các đại đội chiến đấu, tuy vậy cũng phải mất tròn một năm mới bỏ được mấy cái thói quen cổ quái.

“Không nên trách người anh em này, chúng ta có thể lí giải, có thể lí giải.”, người vừa nói vừa xoa xoa tay đó là đội trưởng Moore của đại đội thứ nhất, hắn là một tên soái ca tóc vàng, nói xong, hắn khẽ quay đầu vung mái tóc, ném một cái mị nhãn về phía bên trên.

Lập tức, đàn ông thì buồn nôn, phụ nữ thì kinh hô “Đẹp trai vãi!”, còn ta, nhìn hắn đầy đồng tình.

“Năm mươi chín thức động tác quay đầu, sau ba thức liên hoàn mị nhãn, có vẻ bao năm nay giáo hội vẫn không đổi nha, xem độ thuần thục này chắc đã luyện mị nhãn đến cấp đại sư, vì bảo trì trạng thái mỗi ngày cần luyện ba trăm lần… Sợ rằng khi nói chuyện bình thường với đàn ông cũng ném mị nhãn theo quán tính, thật sự thảm đến mức không thể thảm hơn nha.”

Thế là ta nói với Lucas:

“Xin lỗi đội trưởng Moore, hiện tại, lập tức!”

“Không cần, không cần, người anh em, mọi người đều là anh em đồng bào ở trận doanh trật tự!” Lúc Moore nói lời này, ánh mắt hắn vẫn xoay chuyển tứ tung tại vị trí người xem tìm mục tiêu, sau đó lại là mị nhãn bay loạn xạ.

Làm một tiền bối và người từng trải, ta biết đó là ‘bản năng kiếm ăn’ bị ma luyện ra, thế nhưng với một người tuổi trẻ khí thịnh như Lucas, đây là biểu hiện không thèm nhìn người.

“Ta… ta tuyệt đối không xin lỗi! Dù không thể làm công chính kị sĩ, ta… ta không làm người nữa! Ta đến khu vong linh thành đông làm hắc kị sĩ!”

Khó khăn lắm mới tìm đến tín ngưỡng mới vậy mà cuối cùng vẫn phải cúi đầu với túc địch quá khứ, người thiếu niên không vượt qua được thử thách của hiện thực, vừa chạy vừa khóc…. Chỉ là hình như hắn hiểu nhầm gì đó, khu vong linh làm gì có hắc kị sĩ, chỉ có tử vong kị sĩ thôi…

Khục, được rồi, quay về vấn đề chính, cho đến lúc này, sự thức đã rất rõ ràng.

Trước hết là các cơ giới sư chế tạo người máy khổng lồ, tiếp đó các thành quản đến ngăn chặn lại bị người máy áp chế nhờ ưu thế hình thể, sau đó thì các druid gia nhập hỗn chiến, một lát sau các thánh kị sĩ tới thanh trừ tà ác, đồng thời Tim thừa loạn dẫn đồng đội trả thù Stormeagle, thế là druid và thánh kị sĩ đánh nhau.

Lại sau nữa, vì cho rằng đại đội thứ nhất tới để thừa cơ tán gái, đội công chính kị sĩ thực tập bắt đầu báo thù… Thật loạn, cuối cùng không ai thèm quản Roland II thế nào, hoàn toàn tìm dịp xử lí tư thù.

Nếu thật sự muốn phạt, riêng vụ này muốn nhốt mấy ngàn người, đã thế ngục giam và trại tạm giam giờ đều là một bãi phế thải, thêm vào đó lần này không có người chết, thuần tuý một vụ ngoài ý muốn.

“Rầm!”

Hạ quyết tâm, ta gõ pháp chuỳ.

“Tạm thời dừng xét xử, tạm thời phóng thích tất cả bị cáo, chưa được phê chuẩn của pháp viện, các bị cáo không được phép rời khỏi thành Sulfur. Phí tu sửa hư hao do các bên tham dự ẩu đả bình quân chia sẻ. Đồng thời, các đơn vị tăng nhanh tiến độ tu phục nhà lao và trại tạm giam, đợi khi tìm được đầu sỏ Roland tiến hành tiếp tục xét xử.”

Sau cùng, tất cả đều do Roland sai… nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử của các thành quản, hiển nhiên họ muốn tự tay chặt Roland.

“Xem ra Roland không về được rồi… Eliza, ngươi thấy tên Rossi êm tai hay là Roberto êm tai?”

“…” Được rồi, sau sự kiện tiểu Hồng hôm qua, nàng vẫn đang không thèm để ý đến ta…

Chẳng qua lần xét xử này đã khiến ta hạ quyết tâm.

“Ta không ở đây, đám gia hoả này chắc chắn lật cả trời! Nếu đã vậy đổi địa điểm cho bọn họ nháo, đem tất cả lũ dở hơi này theo thành thành viên sứ đoàn, thuận tiện sửa luôn Roland II, triệt để đem toàn bộ tổng bộ minh ước chìm vào ác mộng, khà khà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.