Chương trước
Chương sau
Đến bệnh viện, gặp phải Chu Bạch Nam sau mấy ngày bận rộn.
Chu Bạch Nam nhìn Hàn Trạc mỏi mệt, trêu ghẹo cười: "Bác sĩ Hàn, sao cậu nhìn mệt hơn tôi thế, hiện tại nội khoa thần kinh hẳn là không bận bằng khoa của tôi mà?"
Hàn Trạc nhìn hắn, tâm tình không tốt, nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua làm phẫu thuật, không ngủ ngon giấc."
Chu Bạch Nam cười: "Khó trách, vất vả rồi."
Hàn Trạc gật đầu, ấn nút thang máy.
Chu Bạch Nam nhìn ra tâm trạng Hàn Trạc không tốt lắm, cũng không nói chuyện phiếm nữa, chính hắn cũng mệt mỏi giống cún, còn phải ứng phó nha đầu thúi kia, tối hôm qua cáu kỉnh với hắn.
Tới tầng lầu, Hàn Trạc đi ra ngoài, không chào hỏi thêm với Chu Bạch Nam.
Chu Bạch Nam không để ý, trong lòng yên lặng thăm hỏi Đào Biết Biết rất nhiều lần.
Hàn Trạc trở lại nội khoa thần kinh, theo thường lệ đi kiểm tra phòng bệnh, xem có tình huống đặc thù không, sau đó liền về văn phòng.
Y tá đưa cho anh bệnh án hôm nay, anh rót ly nước nghiêm túc xem.
Cách tết chưa đến mười ngày, bệnh viện bận rộn làm việc ngày đêm, Hàn Trạc trên cơ bản mỗi đêm sau 10 giờ mới về nhà, có hai lần Hứa Thanh Nhiễm ở trên giường chờ đến ngủ quên.
Cô có thể cảm giác cảm xúc mấy ngày nay của Hàn Trạc có chút không thích hợp, tuy rằng thái độ đối với cô trước sau đều tốt, nhưng luôn thường xuyên thấy anh trong lúc lơ đãng nhíu mày, đáy mắt một mảnh thâm đen.
Hứa Thanh Nhiễm không biết có phải Hàn Trạc mấy ngày nay công tác bận rộn, mệt mỏi hay không.
Đêm nay, Hứa Thanh Nhiễm chờ tới 11 giờ rưỡi, mới thấy Hàn Trạc về.
Hàn Trạc nhìn nữ nhân ngồi dậy trên giường, trong lòng có chút ngoài ý muốn, ngày thường khuya như vậy Hứa Thanh Nhiễm hẳn là ngủ rồi, đáy mắt anh ôn hòa, ôn nhu nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn nam nhân ngoài cửa, ngữ khí mềm nhẹ quan tâm: "Hôm nay sao anh về trễ vậy?"
"Buổi tối làm phẫu thuật." Hàn Trạc nhàn nhạt nói, trở tay đóng cửa phòng ngủ, từ tủ quần áo cầm một bộ áo ngủ đến phòng tắm: "Em ngủ đi, anh tắm rửa."
Hứa Thanh Nhiễm yên lặng nhìn thân ảnh mỏi mệt của anh, trong lòng yên lặng đau lòng.
Hàn Trạc tắm rửa rất nhanh, mười phút liền từ trong phòng tắm ra, nữ nhân trên giường đã một lần nữa nằm xuống, anh ở cửa phòng tắm sửng sốt một giây, mới tay chân nhẹ nhàng đi tới, tắt đèn ngủ nằm xuống bên người cô.
Mới vừa nằm xuống, liền có một bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp ở bên hông anh, ngay sau đó, đã bị một khối thân thể mềm mại ôm chặt lấy.
Con ngươi nam nhân ẩn trong bóng đêm, phức tạp khác thường.
"Hàn Trạc, mấy ngày nay anh có phải rất mệt không."
"Gần đây người bệnh rất nhiều, cho nên trở về khuya." Tay anh vẫn không nhịn được đáp ở bên hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Nếu áp lực lớn, anh phải nói với em, đừng nghẹn ở trong lòng." Thanh âm Hứa Thanh Nhiễm rất nhẹ, nghe thật thoải mái, giống khúc hát ru mềm nhẹ.
Cô biết làm bác sĩ rất khổ, mỗi ngày đều đấu tranh với tử thần, mặc kệ là thắng lợi hay thất bại, bác sĩ vẫn là người thứ nhất gánh chịu.
Hàn Trạc do dự trong chốc lát, nói giọng khàn khàn: "Đêm nay phẫu thuật thất bại, người bệnh mới 52 tuổi."
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm căng thẳng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân trong bóng đêm.
"Vợ của người đó chờ ở cửa, biết kết quả trực tiếp ngất xỉu, đưa đến phòng bệnh còn kêu tên của bệnh nhân."
Hứa Thanh Nhiễm nhíu mày, trong lòng như có cục đá lớn đè nặng, có chút không thở nổi, cô nghe chuyện này còn thấy không dễ chịu, huống chi là Hàn Trạc.
"Anh đã tận lực rồi." Cô chỉ có thể gắt gao ôm anh, cho anh ấm áp.
Hàn Trạc xoa tóc cô, thấp giọng nói: "Em nói yêu một người, bao lâu mới có thể quên?"
Trong đầu Hứa Thanh Nhiễm giờ phút này đều là chuyện phẫu thuật Hàn Trạc kể, cho rằng anh hỏi về tình yêu giữa bệnh nhân và vợ, cô ôn thanh đáp: "Có lẽ cả đời đều quên không được, nhưng cuộc sống, không có tình yêu cũng có thể tồn tại, rốt cuộc cô ấy còn có con cái, còn những thứ không dứt bỏ được."
Hứa Thanh Nhiễm cảm giác được động tác xoa tóc cô của Hàn Trạc cứng lại, bám vào vai của anh hôn lên, hô hấp ấm áp vô tình phun ở yết hầu anh, nhu nhu hỏi: "Sao vậy, anh rất lo lắng tình huống người nhà bệnh nhân?"
Hàn Trạc không đáp lại, chỉ là đột nhiên đè Hứa Thanh Nhiễm dưới thân, bá đạo xé rách áo ngủ cô.
Tim Hứa Thanh Nhiễm đập nhanh, muốn mở miệng bảo anh nhẹ nhàng chút, môi đã bị chặn lại.
Tình đến chỗ sâu, lực chú ý của cô đều tan rã, mơ hồ cảm thấy nam nhân ở bên tai, hô hấp nóng rực phun cạnh tai, vừa ngứa vừa khó nhịn, giọng nói anh trở nên mơ hồ, một chữ cô đều không nghe được.
Mặc dù cả đời đều quên không được, anh cũng không muốn buông em ra.
* * *
Đêm này, Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc làm thật lâu, thế cho nên khi ngày thứ hai tỉnh lại, đã 10 giờ một phút.
Vào đông ánh dương ấm áp từ khe hở bức màn chiếu vào, chiếu đến mép giường, tươi đẹp.
Hứa Thanh Nhiễm ôm chăn, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn dương quang tươi đẹp tâm tình rất tốt.
Cô ngồi dậy, cầm di động, như mọi ngày thấy tin nhắn WeChat của bác sĩ Hàn.
Hứa Thanh Nhiễm cong môi, nhắn lại một câu mình đã dậy, còn nói nếu hôm nay anh cũng tăng ca, buổi tối cô mang cơm đến cùng nhau ăn.
Hàn Trạc cảm thấy phiền phức, vốn dĩ không muốn để cô đi một chuyến.
Hứa Thanh Nhiễm nhắn lại trên WeChat, ngữ khí vừa nhu vừa mềm, thậm chí còn lưu lại chút hờn dỗi đêm qua.
"Năm ngày nay em đều ăn một mình, còn như vậy em sẽ về nhà mẹ đẻ đó."
Hàn Trạc mới vừa họp xong, cùng đồng ngiệp ra khỏi phòng hội nghị, nhìn thấy Hứa Thanh Nhiễm gửi tin nhắn thoại tới, không nghĩ nhiều bật lên.
Không ngờ, bật trúng loa.
Thanh âm Hứa Thanh Nhiễm làm nũng truyền ra, toàn bộ bác sĩ nội khoa thần kinh đều ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, cười lớn, Ngô Hải nở nụ cười trước, không thể dừng lại được.
"Ai nha, bác sĩ Hàn, cậu bảo Hứa Thanh Nhiễm tới bệnh viện ăn cơm đi, ngữ khí này chúng tôi nghe xong cũng mềm lòng, cậu sao lại không biết xấu hổ cự tuyệt chứ!"
Tai Hàn Trạc đỏ lên, thả điện thoại lại trong túi. Khi cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hứa Thanh Nhiễm rửa mặt xong, thấy được tin nhắn của Hàn Trạc.
Năm chữ vô cùng đơn giản: 【 Vậy được, em đến đi. 】
Hứa Thanh Nhiễm cười cười, gửi lại cho Hàn Trạc một cái icon hôn hôn.
Hàn Trạc chắc rất bận, chưa trả lời lại, Hứa Thanh Nhiễm cũng không thèm để ý, đến phòng bếp nấu chén mì ớt xanh thịt thái sợi, buổi chiều bắt đầu ở trong thư phòng nghiên cứu truyện mới.
Truyện cũ đã hoàn, mà cô cũng nghỉ ngơi vài ngày không viết gì, hôm nay tâm tình tốt, thích hợp viết.
-
Bệnh viện Hoa Nam.
Hứa Thanh Nhiễm cầm hộp giữ ấm tói nội khoa thần kinh, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô hơi kì lạ, trong mắt mang theo ý cười.
Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ sờ mũi, chỉ có thể gật đầu cười lại.
Cô hỏi y tá Trương, cô ấy nói bác sĩ Hàn còn kiểm tra phòng, cô cầm hộp giữ ấm đến phòng nghỉ của Hàn Trạc.
Qua nửa phút, Hàn Trạc mới vào, trên người còn mặc áo blouse trắng, khí chất trầm ổn, tuấn tú.
Hứa Thanh Nhiễm ngước mắt nhìn thấy anh, khóe miệng nâng lên, từ trên giường xuống chạy về phía anh: "Anh bận xong rồi!"
"Ừm, vừa mới kiểm tra phòng xong, nấu món gì đó?" Biểu tình Hàn Trạc ôn nhu, ôm eo cô hôn lên.
Không khéo chính là, khi Hàn Trạc hôn cô, cửa phòng sau lưng mới vừa đóng lại bị người đẩy ra.
Y tá vội nói: "Bác sĩ Hàn, giường bệnh số 5 có tình huống khẩn cấp.."
Y tá Tiểu Trương sửng sốt một giây, gương mặt đột nhiên ửng đỏ!
"Bác sĩ Hàn.." Cô không phải cố ý đâu!
Mẹ nó, bác sĩ Hàn sao lại có thể như vậy!
Hai người này đang hẹn hò ngọt ngào sao!
Y tá Tiểu Tương cư nhiên hiên lên trong đầu hình ảnh phim thần tượng như một màn vừa rồi, tuy rằng chỉ có một giây, nhưng trong đầu cô có hơn một phút, 360 độ xoay tròn.
Hàn Trạc xấu hổ nhìn cô, thần sắc thanh lãnh, vội vàng ra khỏi phòng nghỉ: "Đi xem thử."
Y tá Tiểu Trương "À" một tiếng, cùng phòng nghỉ Hứa Thanh Nhiễm đang đỏ mặt bốn mắt nhìn nhau.
"Tiểu Trương, cô đang làm gì?" Hàn Trạc nói.
Y tá Tiểu Trương vội vàng gật đầu xin lỗi: "Cái kia, ưu tiên bệnh nhân, thứ lỗi thứ lỗi!"
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm càng hồng hơn, cũng may Hàn Trạc dẫn người đi rồi, cô mới đóng cửa dựa vào phía sau cửa.
Nhớ tới tư thế vừa rồi Hàn Trạc hôn cô, tim Hứa Thanh Nhiễm đập nhanh, theo bản năng lấy tay sờ khóe miệng, cười cười.
Hai mươi phút sau Hàn Trạc mới về, anh đẩy cửa vào, khóa trái.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi trên giường, ôm gối đầu anh vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn anh: "Bận xong rồi sao?"
Hàn Trạc "Ừm" một tiếng, đến trước bàn: "Sao không ăn, có đói bụng không?"
Lúc này đã hơn 8 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm buông gối đầu, kéo ghế bên người anh ngồi xuống: "Đói chứ, nhưng em muốn ăn cùng anh."
Hàn Trạc ôn hòa nhìn cô một cái, thấp giọng nói cô ngốc. Ngón tay thon dài của anh vặn hộp giữ ấm, đồ ăn bên trong còn khí nóng, có một phần cà tím om và thịt kho tàu, đều là món anh thích ăn.
"Anh nếm thử đi." Hứa Thanh Nhiễm cầm đũa đưa cho anh, trong ánh mắt mang theo ý cười.
Hàn Trạc cười một chút, gắp miếng thịt kho tàu để vào trong miệng, thơm ngọt mỹ vị, mắt đen tức khắc sáng lên.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ này, cũng vui vẻ cười, cùng anh ăn cơm.
"Đồ ăn bệnh viện các anh có phải không tốt hay không, em thấy anh gầy hơn, đáy mắt cũng thâm đen, rốt cuộc khi nào mới nghỉ ngơi?"
"Cuối năm 28, Tết Âm Lịch có mấy ngày nghỉ, đến lúc đó ở cùng với em." Bệnh viện có mấy bác sĩ, y tá cũng đi làm trong tết, năm trước Hàn Trạc cũng trực bạn mấy ngày tết, năm nay chắc không làm.
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu bất đắc dĩ, biết Hàn Trạc cũng là không có cách nào, nhẹ giọng giải thích: "Em chỉ là đau lòng anh quá mệt mỏi."
Hàn Trạc gắp một miếng thịt kho tàu, cắn miếng thịt mỡ ở mặt trên, bỏ thịt nạc vào trong chén Hứa Thanh Nhiễm: "Ăn chút thịt đi, buổi tối sờ cộm quá, còn không biết xấu hổ nói anh."
Hứa Thanh Nhiễm trừng mắt, khuôn mặt nhỏ đã ửng thấu.
Rầu rĩ nói: "Vậy anh còn làm như vậy!"
"Khụ khụ.." Hàn Trạc bị sặc.
Nói lời này, anh cũng không dám trả lời.
Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt đưa khăn giấy cho anh, lại nhẹ giọng hừ hừ, nam nhân vốn dĩ bị sặc lại cười lên tiếng.
Ăn cơm xong, Hàn Trạc tiếp tục bận công tác, Hứa Thanh Nhiễm lưu tại phòng nghỉ. Hơn 10 giờ tối, Hàn Trạc mới tan tầm.
Bãi đỗ xe rất lạnh, từ thang máy ra, Hứa Thanh Nhiễm theo bản năng rụt rụt cổ.
Hàn Trạc quấn cô vào trong áo khoác mình, ôm lấy cô: "Lên xe sẽ không lạnh."
Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn sườn mặt rõ ràng của anh, cười cười: "Anh có thể luôn đối tốt với em vậy không?"
Hàn Trạc cúi đầu, nghiêm túc nói: "Đương nhiên sẽ."
"Bảy tám chục tuổi cũng sẽ sao?" Hôm nay cô thấy một video ngắn, ông cụ hơn 80 tuổi đẩy vợ trên xe lăn, ở cửa hàng bán hoa mua hoa cho vợ.
Anh mắt anh ôn hòa: "Ừm, đương nhiên."
Chỉ cần em không rời khỏi anh, anh vĩnh viễn che chở em.
Hai người lên xe, bật máy sưởi, một lát liền ấm áp, Hứa Thanh Nhiễm thắt đai an toàn, cúi đầu nhìn di động.
Dư quang Hàn Trạc quét qua cô, vững vàng khởi động xe.
Vào tiểu khu, xa xa nhìn thấy dưới đèn đường có một nam nhân say khướt đột nhiên ngã xuống bồn hoa, Hàn Trạc liền dẫm phanh lại, Hứa Thanh Nhiễm theo quán tính lắc người một chút, tầm mắt cũng nhìn theo, người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
"Anh xuống xem thử." Hàn Trạc lập tức tháo đai an toàn, mở cửa xe.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi trong xe, nhìn chằm chằm chỗ kia, chỉ thấy Hàn Trạc đến trước mặt người nọ bỗng dừng lại, sau đó quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái.
Đáy mắt Hứa Thanh Nhiễm có chút nghi hoặc, cởi bỏ đai an toàn trên người.
Khi thấy rõ người nằm trên mặt đất, biểu tình cô lạnh lẽo, đá vào Tần Uông Dương đang say: "Tần Uông Dương, anh tỉnh lại coi!"
Hàn Trạc nhìn cô, không nói gì.
Âm lượng Hứa Thanh Nhiễm lớn hơn chút, lại đá nam nhân, Tần Uông Dương mới tỉnh, bất quá cũng thật sự quá say. Đôi mắt mê mang lại bất lực, khi nhìn con ngươi lạnh băng của Hứa Thanh Nhiễm, lại trở nên hối hận áy náy.
"Nhiễm Nhiễm, anh thật sự biết sai rồi!" Hắn gian nan chống người ngồi dậy, cúi người muốn giữ chân Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc càng nhanh hơn, bảo vệ Hứa Thanh Nhiễm sau lưng mình, khiến Tần Uông Dương bắt trúng không khí.
Hứa Thanh Nhiễm cũng bị hoảng sợ, tay nhỏ bắt lấy quần áo Hàn Trạc, hét một tiếng.
Tần Uông Dương không ôm người được, hai tay ôm đầu bắt đầu khóc rống.
"Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi, lúc trước anh thật là hỗn đản, luôn cho rằng em yêu anh vĩnh viễn sẽ không rời đi liền đối với em chân trong chân ngoài, kỳ thật lòng anh yêu nhất vẫn là em, nhìn em bị nam nhân khác.. Lòng anh thực không thoải mái, rõ ràng em hẳn thuộc về anh.."
Gió đêm thổi qua, mùi rượu trên người Tần Uông Dương lan ra.
Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm đều cau mày, sắc mặt không tốt, đặc biệt là Hàn Trạc, con ngươi thâm trầm, rất là buồn bực, lực đạo nắm tay Hứa Thanh Nhiễm bất giác tăng thêm, cho đến khi nghe được nữ nhân rầu rĩ "A" một tiếng, mới hồi phục tinh thần, trong mắt mang theo tia xin lỗi phức tạp.
Hứa Thanh Nhiễm cùng anh nhìn nhau, quay đầu lạnh nhạt nhìn người suy hút trên mặt đất, lạnh giọng: "Hiện tại nói chuyện này có ý gì? Anh còn có thể đi hay không, không thể đi thì gọi điện thoại bảo người tới đón anh."
Nếu cả đêm nằm ở chỗ này, khẳng định sẽ bị đông chết, Hứa Thanh Nhiễm giữa mày lại nhíu một chút.
Thực phiền, rõ ràng không muốn cùng hắn có quan hệ gì, lại không thể để hắn bị đông chết ở ven đường, dù gì vẫn là dưới lầu chung cư của cô và Hàn Trạc.
Tần Uông Dương suy sụp ngẩng đầu lộ ra nụ cười khổ với Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, anh xong rồi, anh vốn định vào công ty Hoành Hà, tặng Trương ca ba vạn tiền, lúc trước anh ta nói cho anh chức giám đốc, kết quả hai ngày trước cho anh đi tham gia phỏng vấn, hôm nay lại nói cho anh phỏng vấn không thông qua, tiền của anh bị anh ta lừa, hiện tại anh không còn tiền.."
"Tiền tiết kiệm của anh cũng mất hết, hiện tại không gọi được cho anh ta.. Nếu chúng ta còn ở bên nhau, em nhất định sẽ ngăn cản anh.."
Tần Uông Dương hối hận khóc, nói đến việc tặng lễ đột nhiên nhớ lại khi hắn và Hứa Thanh Nhiễm ở bên nhau, Hứa Thanh Nhiễm đối với hắn rất tốt, trong giọng nói tràn đầy hối hận.
Ban đêm rất lạnh, hắn suy sụp mà cuộn tròn thân thể, nhìn con ngươi đen như mực của Hứa Thanh Nhiễm không còn sự chân thành: "Nếu lại cho anh một cơ hội, anh nhất định bên em, quyết không phụ em."
Hứa Thanh Nhiễm giật giật khóe miệng, muốn nói.
Lại bị nam nhân bên người đoạt trước: "Không còn cơ hội."
Trong mắt Tần Uông Dương mang theo chua xót, nhìn hai người rúc vào nhau, ghen ghét lại bất đắc dĩ.
Hứa Thanh Nhiễm không nghĩ Hàn Trạc sẽ mở miệng, trong lòng lộp bộp một chút, nhìn Hàn Trạc. Hàn Trạc cũng nhìn cô, mắt đen thật sâu, ôn hòa lại thâm trầm.
Hàn Trạc đột nhiên buông lỏng tay cô, ngồi xổm trước mặt Tần Uông Dương, mặc dù anh rất chán ghét người này, nhưng vẫn duỗi tay sờ soạng mấy cái túi áo khoác hắn, móc điện thoại Tần Uông Dương ra chuẩn bị gọi cho bạn bè hắn.
Khi lấy điện thoại ra, ấn không lên, hẳn là hết pin.
Tần Uông Dương nhìn nam nhân cầm điện thoại mình, cảm giác được lạnh mà rụt rụt cổ, dựa vào bồn hoa nhắm hai mắt lại, trong miệng kêu tên Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc rất muốn đánh một quyền trên mặt hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.