Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Hàn Trạc lóe lên, muốn xem nhiệt kế trong tay Chu Bạch Nam: "Bao nhiêu độ?"
"39 độ, hẳn là sốt hai ngày rồi, sao hôm nay mới đưa tới?"
Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu ho khan vài tiếng, khàn giọng nói giúp Hàn Trạc: "Bác sĩ Chu, là tôi muốn đi làm, có tiết học không nghỉ được, cho nên hôm nay mới tới."
Hàn Trạc đau lòng nhìn Hứa Thanh Nhiễm, sau đó hỏi Chu Bạch Nam: "Có truyền nước không?"
Chu Bạch Nam cười cười, ngồi xuống ghế dựa phía sau, nói giỡn: "Bác sĩ Hàn tuy ở khoa nội thần kinh, nhưng đây là bệnh cơ bản, sao còn hỏi tôi?"
Hàn Trạc giúp Hứa Thanh Nhiễm kéo tay áo xuống, liếc mắt nhìn Chu Bạch Nam: "Đây là quan tâm quá sẽ bị loạn, tôi mang cô ấy tới phòng bệnh, cậu đi tìm y tá tới truyền nước."
Chu Bạch Nam kinh ngạc cười, Hàn Trạc, thật sự lún sâu vào rồi.
Chậc chậc, đóa hoa cao lãnh này cuối cùng cũng động tâm rồi..
Hứa Thanh Nhiễm nắm tay áo Hàn Trạc, cũng bị lời nói của anh làm đỏ mặt, nhắm mắt lại vùi đầu vào lòng ngực anh.
Không bao lâu, y tá mang nước muối đến, trước tiên chào hỏi với Hàn Trạc, mới truyền nước cho Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm ở phòng bệnh đôi, nhưng cách vách không có người, y tá vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Thanh Nhiễm lập tức cảm thấy xấu hổ.
Hàn Trạc nắm tay cô, quan tâm hỏi: "Có đói bụng không, anh đi mua cháo cho em?"
"Em không muốn ăn cháo, muốn ăn hoành thánh."
Hàn Trạc gật đầu, sờ thử trán Hứa Thanh Nhiễm: "Em ngoan ngoãn ở đây, anh lập tức quay lại."
Không quá mười phút, Hàn Trạc liền mang theo một phần hoành thánh và sữa đậu nành về, trên tay Hứa Thanh Nhiễm còn đâm kim truyền nước, Hàn Trạc ngồi ở mép giường đút cô ăn, mỗi lần còn cẩn thận giúp cô thổi đỡ nóng.
"Điện thoại em sao lại hỏng?"
"Buổi sáng khi chờ xe buýt, không cẩn thận rơi trên mặt đất, bị xe đè hỏng."
"Sao không đổi điện thoại mới rồi gọi cho anh, đã vậy còn để bản thân bị sốt."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh một cái, nhỏ giọng oán giận: "Em cũng không biết anh đột nhiên trực ca đêm, hơn nữa tiền đều ở trong điện thoại rồi, không thể mua điện thoại mới được.."
Hàn Trạc không nhịn được bật cười.
Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng cười, gương mặt vốn dĩ đang sốt lại đỏ lên, thẹn thùng nhìn anh: "Buồn cười lắm à?"
Hàn Trạc ôn hòa lắc đầu, đáy mắt mang theo sủng nịch: "Không buồn cười, ăn thêm một chút, ngủ một giấc, tỉnh ngủ anh đưa em về nhà."
Hứa Thanh Nhiễm lại ăn hai miếng hoành thánh thì hết muốn ăn, Hàn Trạc trực tiếp cầm cái muỗng Hứa Thanh Nhiễm đã ăn qua ăn tiếp phần còn lại, Hứa Thanh Nhiễm ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, coi như không nhìn thấy.
Hàn Trạc chùi miệng, ôn hòa nói: "Ngủ đi."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn quầng thâm dưới mắt anh, mới nhớ anh trực ban cả đêm, cô nhìn giường bên cạnh: "Anh buồn ngủ chưa? Hay nằm lên giường bên cạnh ngủ một chút."
"Không cần, em ngoan ngoãn ngủ đi, chờ hết bệnh, chúng ta nói chuyện."
Vừa nói đến đó, Hứa Thanh Nhiễm liền nghĩ tới buổi tối ngày đó.
Cô hơi nghiêng đầu nhắm mắt lại, tránh đi đôi mắt Hàn Trạc.
Có gì để nói chứ..
Không thể để nó qua đi sao..
Nhưng.. Cô chỉ dám ở trong lòng chửi thầm.
Phàm Nhân Tu Tiên
Bởi vì bị bệnh, mắt vừa nhắm, cơn buồn ngủ đã ập tới, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Khi bị Hàn Trạc đánh thức, nước cũng đã truyền xong, Chu Bạch Nam kê chút thuốc trị cảm, để Hứa Thanh Nhiễm về nhà dùng.
Về nhà, Hàn Trạc giúp Hứa Thanh Nhiễm uống thuốc cảm, rồi ôm cô về cho khách nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Nhiễm ôm lấy cổ anh, nhịn không được cười nói: "Hàn Trạc, em chỉ bị cảm, không liên quan đến chân, tự mình đi được."
Hàn Trạc rũ mắt nhìn cô, ôn nhu đem người đặt ở trên giường, kéo chăn lên: "Anh sợ em run chân té ngã."
Nghe được hai từ "Chân run", gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên đỏ lên, cũng may cô bị cảm, mặt có đỏ anh cũng không nghi ngờ.
Hứa Thanh Nhiễm thấy Hàn Trạc còn không đi: "Anh không phải trực ca đêm à, sao không trở về phòng ngủ?"
Hàn Trạc ngồi ở mép giường, đáy mắt mang theo sủng nịch: "Anh ngồi đây trông chừng, chờ em hạ sốt rồi quay về."
"Em không sao, không phải sốt thôi sao, anh nhìn xem quầng thâm dưới mắt kìa, hơn ba mươi tuổi còn không biết tự chăm sóc."
Giữa mày Hàn Trạc nhăn lại, vén tóc trên trán Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm ghét bỏ anh già rồi?"
"Không phải, em.. Lo cho anh thôi."
Hứa Thanh Nhiễm khàn giọng nói, thanh âm nhu nhược, khiến Hàn Trạc nghe xong cực kỳ ấm áp.
Hàn Trạc cười, khom lưng ôm Hứa Thanh Nhiễm đang bọc trong chăn lên, Hứa Thanh Nhiễm kêu một tiếng, theo bản năng bắt lấy vạt áo anh: "Hàn Trạc!"
Hàn Trạc ở bên tai cô cười khẽ: "Nếu nhiễm Nhiễm lo lắng như vậy, anh cũng lo cho Nhiễm Nhiễm, không bằng Nhiễm Nhiễm đến phòng ngủ chính, chúng ta ngủ cùng nhau."
"Nếu em lại lên cơn sốt cũng có thể kịp thời phát hiện, Nhiễm Nhiễm cũng không cần lo lắng anh không ngủ."
Hứa Thanh Nhiễm nhất thời không phản bác được.
Hàn Trạc nghênh ngang ôm cô đến phòng ngủ chính, nhìn thấy khăn trải giường giống với đêm đó, Hứa Thanh Nhiễm nuốt nước miếng, nhìn lên trần nhà.
Hàn Trạc ôn nhu đặt người xuống, không biết là cố ý hay vô tình, khi anh buông Hứa Thanh Nhiễm ra cũng ép người xuống theo, môi mỏng chạm nhẹ lên môi Hứa Thanh Nhiễm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm không chớp, nhìn chằm chằm anh.
Hàn Trạc đột nhiên nhắm mắt lại, hé miệng hôn cô.
"Thịch thịch thịch.."
Không biết là tiếng tim ai đập.
Hàn Trạc buông cô ra, siết chặt góc chăn: "Nhiễm Nhiễm, từ hôm nay trở đi, kết thúc thử hôn được không, anh rất muốn làm chồng em, để em dựa vào cả đời."
Hứa Thanh Nhiễm ngay ngốc nhìn anh nghẹn ngào nói: "Không phải, đã sớm kết thúc rồi sao?"
Đã sớm kết thúc rồi..
Hàn Trạc sửng sốt, lại cười lên, cúi xuống hôn môi cô: "Nhiễm Nhiễm ngủ trước đi, anh đi tắm, trực ban xong còn chưa tắm rửa."
Lòng bàn tay Hứa Thanh Nhiễm dưới chăn ra đầy mồ hôi, nhìn vẻ mặt nam nhân vui sướng rời đi, khóe miệng cũng giương lên, hơi nghiêng người, cọ cọ lên gối của Hàn Trạc, tìm tư thế thoải mái đi ngủ.
Còn chưa ngủ, đã nghe thấy khóa phòng tắm "Cạch" một tiếng, bên cạnh liền có người xốc chăn lên, Hứa Thanh Nhiễm liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Ở trong ngực Hàn Trạc, Hứa Thanh Nhiễm nhanh chóng say giấc.
Hàn Trạc ôm nữ nhân nóng bỏng, trong lòng cũng nóng lên.
Giống như bị chiếc bánh đập trúng đầu.
Nhiễm Nhiễm nói, bọn họ đã sớm kết thúc thử hôn.
Một giấc ngủ đến tối, nhiệt độ trong phòng cũng nóng lên, Hứa Thanh Nhiễm nóng nực vén chăn ba lần, Hàn Trạc chỉ có thể để chăn qua bên mình, lại ôm Hứa Thanh Nhiễm càng thêm nóng, phía sau lưng ướt dầm dề.
truyện trọng sinh
Cũng may đến tối, Hứa Thanh Nhiễm hết sốt, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, chỉ là giọng nói vẫn hơi khàn.
Hàn Trạc một ngày không ăn cái gì, bây giờ đã đói bụng, chọc chọc nữ nhân trong lòng: "Nhiễm Nhiễm muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn hoành thánh." Hứa Thanh Nhiễm cười, xoa hai mắt: "Hay cứ ra ngoài mua cơm hộp, đỡ phải làm cơm tối."
"Anh đi ra ngoài mua cho em, bên cạnh có bán, em nằm nghỉ đi, nhớ uống thuốc." Nam nhân sủng nịch hôn môi cô.
Hàn Trạc có hơi không khống chế, từ khi biết hôn nhân của bọn họ thật sự bắt đầu, Hàn Trạc cảm thấy bản thân muốn điên mất rồi.
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng tránh đi nụ hôn của anh, trốn trong chăn rầu rĩ nói.
Hàn Trạc cũng không ngại, tắm rồi thay quần áo ra, đem thuốc Hứa Thanh Nhiễm cần uống để vào phòng, mới đi mua bữa tối.
Hàn Trạc rời đi gần nửa giờ, khi trở về nghe thấy trong phòng khách có tiếng phim truyền hình.
Anh mang hoành thánh và mì xào đi vào, thấy tinh thần Hứa Thanh Nhiễm cũng không tệ lắm, ôn nhu nói: "Sao không lên giường nằm?"
"Nằm cả một ngày, nên dậy xem TV."
"Này, hoành thánh của em."
Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn mang dép lê đi đến phòng khách, Hàn Trạc mở hộp hoành thánh cho cô, đưa đũa đến.
Tuy rằng chỉ là việc nhỏ, nhưng Hứa Thanh Nhiễm vẫn thấy ấm áp, cô nhìn Hàn Trạc cười ngọt ngào: "Cảm ơn."
Hàn Trạc nhìn cô cong khóe mắt, chống ghế dựa sau lưng Nhiễm Nhiễm cúi người xuống, ghé vào tai cô: "Đâu thể cảm ơn suông được?"
Hứa Thanh Nhiễm ngượng ngùng, vẫn thuận theo anh mà hôn nhẹ lên môi.
Hàn Trạc cười, đứng dậy ngồi đối diện cô.
"Dì nói chúng ta về nhà ăn cơm, em chưa hết bệnh, không thể ra gió, ngày mai ở nhà đi, chủ nhật rồi về."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, nếu trở về có thể còn làm mẹ lo lắng thêm.
Ăn xong cơm chiều, Hứa Thanh Nhiễm lại ngồi trên sô pha xem phim, Hàn Trạc dọn dẹp bàn ăn xong mới đi tới, ngồi xuống bên người cô.
"Điện thoại này cho em, về sau nhớ mang tiền mặt, nếu không gọi được cho em, anh sẽ rất lo lắng."
Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh. Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt, nhìn Hàn Trạc đưa điện thoại qua, thì ra nãy giờ anh đi mua điện thoại cho cô.
"Hàn Trạc.."
Hàn Trạc xoa tay cô, mỉm cười: "Muốn nói cảm ơn?"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu.
Hàn Trạc kéo người vào trong lòng ngực, hôn môi cô.
Lúc này không thể so được với lần trước anh uống say, anh hôn vừa thâm tình vừa dịu dàng, khiến Hứa Thanh Nhiễm cầm lòng không được nhắm hai mắt lại, chủ động ôm cổ anh.
Sau khi buông ra, tinh thần Hàn Trạc càng ngày càng phấn chấn, mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ bừng.
Hàn Trạc đến phòng cho khách lấy điện thoại bị hỏng của cô, cắm sim vào đi.
Hứa Thanh Nhiễm cũng tùy ý để anh thiết lập điện thoại mới cho mình, đỡ mất công cô phải tự mày mò.
Đăng nhập WeChat, cô nhìn một đống tin nhắn mà Hàn Trạc gửi cho mình.
Hàn Trạc tóc cô, có chút ngượng ngùng: "Đột nhiên không liên lạc được cho em, rất lo lắng."
THÔNG TIN HỮU ÍCH CHƠI THẢ GA - THƯỞNG BAO LA
Hứa Thanh Nhiễm ở trong lòng ngực anh cười, "Lo cái gì?"
Hàn Trạc ôm cô, cọ nhẹ vành tai, giọng trầm thấp, "Lo em không cần anh."
-
Hai người xem TV đến 10 giờ, Hứa Thanh Nhiễm ngáp một cái muốn về phòng, mới vừa đến cửa phòng cho khách, đã bị Hàn Trạc ôm lấy từ phía sau.
"Nhiễm Nhiễm, chuẩn bị tốt rồi dọn về phòng ngủ chính ngủ."
Lỗ tai Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, nghe giọng anh kề sát bên tai, tim từ từ đập nhanh: "Em, em về phòng lấy máy tính, còn phải làm việc."
"Vậy.. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải ngủ chung một phòng."
Hứa Thanh Nhiễm cứng đờ gật đầu, Hàn Trạc mới buông lỏng tay, hôn má cô: "Anh đi tắm trước, em chưa hết bệnh, đừng thức quá muộn."
Hứa Thanh Nhiễm trở lại phòng, nhìn máy tính, do dự một chút rồi lấy ghế dựa ngồi xuống, chuẩn bị gõ chữ.
Hai ngày này cảm mạo, bản thảo cô chuẩn bị trước đã hết, còn chưa có cái mới.
Cô xem sơ qua chương trước, đặt tay xuống bắt đầu gõ phím.
Dưới tình huống bình thường, tốc độ Hứa Thanh Nhiễm gõ chữ có thể đạt tới 3000 chữ, cho nên trước 12 giờ viết xong 4000 chữ không có áp lực gì.
Hứa Thanh Nhiễm viết quá nhập tâm, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng cười khẽ: "Thì ra Nhiễm Nhiễm là tác giả."
"Sao anh vào được?" Vành tai Hứa Thanh Nhiễm đỏ lên, cô vừa lúc viết cốt truyện nam nữ chính đăng bồi dưỡng tình cảm, vội vàng ấn lưu rồi đóng máy tính.
Hàn Trạc mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm viết xong?"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu lại lắc đầu, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn nam nhân phía trên.
Hàn Trạc nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, yết hầu ngứa ngấy.
Anh ho nhẹ một tiếng: "Viết xong thì về phòng ngủ chính ngủ đi, em còn bị cảm, phòng cho khách lại không bật máy lạnh, có khi lại cảm nặng hơn."
Con ngươi Hứa Thanh Nhiễm hơi lóe, từ góc độ của cô có thể thấy yết hầy Hàn Trạc cực kỳ gợi cảm, đặc biệt khi cử động.
"Em, em còn chưa có viết xong, anh về phòng ngủ trước đi, em đi mở máy lạnh." Hứa Thanh Nhiễm làm bộ muốn đi lấy điều khiển từ xa trên giường.
Hàn Trạc đoạt lấy điều khiển từ xa, nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: "Nhiễm Nhiễm, tiền lương anh không cao, nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, chúng ta mở hai cái máy lạnh quá lãng phí điện, đến phòng ngủ chính viết đi."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn ý cười trong mắt anh, trong lòng có chút khẩn trương: "Em nhớ rõ bác sĩ Hàn hôm gặp mặt đâu có nói vậy."
"Anh ngày đó nói như thế nào?" Hàn Trạc cười hỏi.
Hứa Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, học ngữ khí kiêm tốn của Hàn Trạc: "Khụ khụ, trong thời gian thử hôn tôi chỉ có một yêu cầu, chính là trong thời gian này tôi chịu tất cả chi phí, nếu Hứa tiểu thư không đồng ý, sẽ làm tôi mất hết mặt mũi, hơn nữa lấy năng lực kinh tế của tôi, những chi phí đó cũng không có áp lực."
Hàn Trạc cười, khom lưng trực tiếp ôm cô từ ghế lên, Hứa Thanh Nhiễm vội vàng ôm máy tính, thoáng nhìn nam nhân đầy mặt vui vẻ: "Anh làm gì vậy, giờ lừa tới tay rồi, mấy chi phí đó khiến anh cảm thấy áp lực?"
Tâm tình Hàn Trạc cực tốt, anh cầm lòng không được hôn má Nhiễm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, lời ngày đó anh nói, em đều nhớ rõ à."
"Thế nào, anh xem hiện tại mới mấy ngày, lời nói trước kia đều không giữ, đàn ông đều gạt người.."
Hàn Trạc tùy ý để cô càu nhàu, trực tiếp ôm người từ phòng cho khách về phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính mở máy lạnh ấm áp thoải mái hơn nhiều, tay chân Hứa Thanh Nhiễm lạnh băng chậm rãi ấm áp lên. Hàn Trạc đặt người cẩn thận trên giường, xốc lên một bên chăn đem người ôm vào, lại cẩn thận đắp chăn cho cô.
"Ở chỗ này viết cũng được, anh không quấy rầy em."
Hứa Thanh Nhiễm bán tín bán nghi nhìn anh một cái, Hàn Trạc bất đắc dĩ cười nói: "Anh bảo đảm."
Đã bị ôm tới, Hứa Thanh Nhiễm cũng không thể ôm máy tính chạy về phòng cho khách, chỉ có nghe lời Hàn Trạc tiếp tục viết ở phòng ngủ chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.