Cô còn chưa kịp trả lời cậu ta thì đột nhiên cậu ta lại hét lên, ôm đầu lặn vật ra đất dường như rất đau đớn. Qua một lúc thì cậu ta cũng trở lại bình thường nhưng hình như cũng không bình thường lắm. Hai mắt cậu ta ngơ ngẩn, cỗ tà khí lúc nãy đã biến mất hết, hiện giờ cậu ta chỉ là một học sinh bình thường.
Qua một lúc cậu ta đã lấy lại được tinh thần nhưng đột nhiên lúc nhìn thấy cô cậu ta lại đột nhiên hoảng hốt. Chạy lại một góc, co rúm lại.
"Cậu... cậu là ai... sao lại vào phòng tôi... cậu mau đi đi."
"Này, Xuân Chi. Ngươi thấy chưa, đây mới đích thực là người đa nhân cách."
"Cô còn dám nói nữa sao!"
Thật là, nó cảm thấy cuộc đời này thật bế tắc. Một kí chủ mắc bệnh đã làm cho nó đủ mệt, hiện tại lại còn thêm một người nữa bảo nó phải sống sao đây.
Ly Thụy cũng không thèm quan tâm nó nghĩ gì, cô bước lại gần cậu bạn kia. Cô càng lại gần cậu ta càng hoảng sợ, càng thu mình lại một góc, không ngừng bảo cô tránh xa cậu ta ra.
"Cậu không cần phải sợ tôi vậy đâu, từ ngày hôm nay tôi là bạn cùng phòng của cậu. Cái này cho cậu coi như quà gặp mặt, vậy nha."
Cô để lại cho cậu ta một hộp quà màu đen rồi xách hành lí lên phòng của mình. Sau khi cô đã đi được một lúc thì cậu ta mới dần hết run rẩy, cậu ta thở phào một hơi giống như vừa thoát được đại nạn. Cậu ta nhìn sang hộp quà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phieu-luu-cua-ly-thuy/931669/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.