Nhìn một con vật nhỏ béo ú, bị ngâm trong bình formalin, chất nhầy màu xanh trong bình dính lên người nó, miệng nó thì không ngừng mắng cô. Ly Thụy chỉ có cảm tưởng mình đang ở ngoài chợ và nghe các bà các cô tranh luận trả giá. Khụ, có chút buồn cười.
Ở dạng linh hồn, cô có thể tự do bay lơ lửng, cả người chẳng có chút sức nặng nào. Rất nhanh cô bay đến chỗ nó, túm nó lên.
"Này, lúc nãy ngươi nói bọn họ muốn nghiên cứu xâm nhập kí ức của ta là sao hả? Bộ trong kí ức của ta có cất giấu bí mật gì đó sao?"
"Ta còn lâu mới thèm nói cho ngươi, đồ con người xấu xa!"
"À, vậy thì ngươi có thể ở đây bơi thêm vài vòng."
Ly Thụy nói xong liền định buông nó ra thật, lúc này nó mới hốt hoảng hét toáng lên.
"Đừng, đừng, đừng! Ngươi đừng ném ta trở lại đó, kinh tởm chết đi được! Thả ta ra, ta sẽ nói cho cô biết điều cô muốn biết có được không. Cầu xin cô đó."
"Ò."
Cô nói rồi ném nó xuống đất.
"Ngươi, cái con người đáng ghét này. Sao ngươi lại ném bổn đại gia xuống đất hả?"
"Chẳng phải ngươi nói ta thả ngươi ra còn gì? Ngươi chỉ bảo ta thả ra chứ có nói không được ném ngươi xuống đất đâu. Nhưng ta thấy nền đất may ra còn dễ chịu hơn bình formalin. Hay là ngươi đổi ý muốn ngâm mình vài tiếng trong đó."
'Ngâm cái đầu ngươi!'
Bổn hamster tức đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể phồng má thật to, cào móng xuống sàn cho hả giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phieu-luu-cua-ly-thuy/931661/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.