Trong xe im ắng tầm ba phút, sau đó Quý Du gian nan mở miệng hỏi: "Mẹ ơi, cái đó.... nói dối với ý tốt ạ?"
Tiêu Vũ nói với vẻ đương nhiên: "Đúng vậy!"
Quý Huyền: "......."
Vì thế, Quý Huyền bắt đầu nghĩ lại, bản thân đối với con, có phải quá mức thẳng thắn cứng nhắc không, hẳn là nên giống cô...ăn nói uyển chuyển một chút?
"Mẹ ơi, nói dối với ý tốt là sao ạ?" Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt nhìn Tiêu Vũ.
Quý Huyền trong lòng cả kinh, làm sao bây giờ? Nếu nói cho Tiểu Quang biết nói dối với ý tốt là gì, con liền biết mình vừa bị lừa, nhất định sẽ rất buồn.
Quý Huyền quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Quang, cảm thấy hoang man, anh nên nói gì để vượt qua cửa ải này?
Thế nhưng anh lại nghe Tiêu Vũ mỉm cười nói với Tiêu Nhược Quang: "Khi nào lớn lên con sẽ hiểu."
Tiêu Nhược Quang tròn mắt: "Đây là chuyện chỉ có người lớn mới biết ạ?"
(Hồi bé nghe được câu này tức lắm luôn đó, câu trả lời này chỉ áp dụng với đứa con Nhị thập tứ hiếu Tiểu Quang thôi)
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Ừ."
Quý Huyền: "......." Nghe có vẻ...đúng?
Quý Du nhìn Tiêu Nhược Quang rồi lại nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Mẹ ơi, vì sao mẹ có thể nói cho con biết nói dối với ý tốt là gì mà lại không nói cho em biết?"
Tiêu Vũ nhìn Quý Du nói: "Vì con đã đi học rồi, em ấy thì chưa."
Loading...
Thế là hai chị em đều tán thành với ý kiến của mẹ, sau đó im lặng. Quý Huyền nãy giờ ngồi quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/169108/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.