Tiêu Vũ trợn mắt: "Rốt cuộc anh không đến nỗi biến thành trai thẳng như sắt thép rồi."
Quý Huyền cau mày, không nghĩ nhiều mà hỏi: "Đó là cái gì?"
Tiêu Vũ: "Không có gì, wow, sôcôla này ngon, sôcôla là sức mạnh."
Quý Huyền liếc nhìn cô, rồi nói: "Anh nghe nói lượng calo trong sôcôla cao lắm đấy."
Tiêu Vũ sửng sốt, nhìn anh với vẻ lạnh lùng: "Anh vừa nói gì? "
Quý Huyền cười, mắt nhìn phía trước: "Anh không nói chuyện, em cũng đừng nói chuyện với anh, anh phải lái xe."
Tiêu Vũ: "......."
Hai người họ về đến nhà, Quý Huyền đi xuống xe rồi đi vòng qua bên kia mở cửa cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ phàn nàn: "Anh thật là, em cần phải được nuông chiều* thế sao?"
Ở đây tác giả xài: 娇贵 (cv: kiều quý) từ này có nghĩa là cưng chiều, chiều chuộng
Quý Huyền đóng cửa xe, nắm tay cô đi, nói: "Anh nguyện ý nuông chiều em."
Tiêu Vũ hí hửng nói: "Đúng rồi, con gái là để nuông chiều."
Quý Huyền cũng nói "Ừm, anh cũng nghĩ vậy, cho nên anh đã thuê một huấn luyện viên võ thuật cho Tiểu Quang. Đúng dịp cho tiểu Liệt học chung luôn, con trai phải bị quăng quật vài phát thì mai mốt mới có thể bảo vệ người phụ nữ của mình. "
Tiêu Vũ không phục: " Tại sao con gái không thể té ngã văng vật chứ? Tiểu Du cũng phải học. "
Quý Huyền không tán thành chuyện cho con gái học võ, nhưng cũng không phân biệt đối xử được. Trong thâm tâm Quý Huyền cảm thấy con gái mình nên được nuông chiều, thích cái gì thì cho cái đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/1668964/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.