Mao Tử Giới hoảng sợ nhìn Úc Vân Phi, nhất thời không biết phải làm gì.
Ánh mắt của Mao Tử Giới quá hoảng sợ, khiến cho Úc Vân Phi cũng hơi chút rối rắm không biết nhìn ông ta thế nào.
“…..Thật ra, việc này! Có thể không liên quan đến Úc Vân Phi.” Tiêu Vũ thấy hai người họ nhìn nhau 10s mà không nói câu nào, liền mở miệng đánh tan bầu không khí xấu hổ trầm mặc này.
Mao Tử Giới: “……” ‘Sống không gì luyến tiếc’ nhìn Tiêu Vũ, mấy lời thế này của cô không đáng tin miếng nào!
Sở Du cũng ngây người một lúc, trong cơn giận dữ, nhìn Úc Vân Phi mắng: “Mày lại như vậy, mày lại chơi thủ đoạn âm hiểm như vậy. Trước kia, lúc tao còn là một diễn viên nhỏ, bằng thực lực của bản thân tử lấy được một vai, mà mày lại dùng một câu đổi tao đi!”
Nói tới đây, Sở Du cười lạnh một tiếng, nói: “Nhưng mà, vậy thì sao? Tao không phải một đường bò lên à? Là vàng thì sẽ sáng lên, loại người tầm thường như mày không thể hiểu được.”
Úc Vân Phi sửng sốt, hỏi: “Anh vì chuyện này mà ghim tôi đấy à? Cho nên chỉ cần vai diễn của tôi là anh đều giựt?”
Sở Du tiếp tục cười lạnh: “Đúng vậy thì sao? Anh đoạt vai diễn của tôi mà tôi không thể đoạt vai diễn của anh à? Có tiền thì như thế nào? Không phải bây giờ anh chỉ là diễn viên nhỏ tuyến 3, nhưng tôi lại không như vậy, bây giờ tôi là vật chạm bỏng tay, ra ngoài cái là có thể tiện tay nhận vai diễn quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/1668954/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.