Chương trước
Chương sau
Giám đốc lại giới thiệu cho Tiêu Vũ một mẫu váy khác: "Vậy chị thấy mẫu này như thế nào ạ? Váy màu be hồng* kết hợp với lớp ren đen, vừa ngọt ngào đáng yêu,lại quyến rũ mê người với cổ chữ V. Ngoài ra, còn có chiếc đai lưng ở phần eo, khiến cho đường cong gợi cảm được nhấn mạnh."
Quý Huyền nhíu mày, vẻ mặt vô cùng chính trực nói ra những lời chính đáng: "Đổi mẫu khác đi, cô ấy đi cùng với con cái tới tiệc." Sao anh có thể cô mặc kiểu dáng quyến rũ như vậy được chứ???
Thế là, tiếp sao đó giám đốc đã tốn rất nhiều nước bọt để giới thiệu các mẫu váy cho Tiêu Vũ, màu sắc đa dạng từ xanh đỏ vàng nâu, đến vô số kiểu dáng như kiểu hai dây, đến kiểu cúp ngực hay kiểu ngang vai... Nhưng mãi mà chưa chọn bộ nào. Tâm giám đốc thật lành lạnh lành lạnh, vị khách này vẫn chưa chọn được bộ váy nào, trong cửa hàng cũng không còn bộ nào khác. /(ㄒoㄒ)/~~
Cuối cùng, Tiêu Vũ đi đến bộ váy dạ hội màu đậu đỏ, nhẹ nhàng nói: "Lấy bộ này đi." Cô thậm chí không nghe giới thiệu với mặc thử.
Giám đốc sửng sốt, mừng rơi nước mắt luôn! Cuối cùng cũng đã chọn được! Giám đốc vô cùng nhiệt tình đề cử: "Ánh mắt của phu nhân thật tinh tường, chắc chắn là chị đã để ý đến chất liệu 100% tơ tằm và kiểu dáng thời trang của bộ váy. Đây là mẫu váy dạ hội dài chấm gót, được thiết kế tinh tế đến từng chi tiết nhỏ nhất đấy ạ. Dải lụa dài ở phần ngực tạo nên cảm giác thanh lịch đầy phiêu dật, phá vỡ sự đơn điệu của những chiếc đầm dạ hội dài thông thường, không những thế còn giúp người mặc trông ngọt ngào nữ tính. Ngoài ra những hạt cườm được đính xen kẽ ở phần ngực, giúp bộ lễ phục tỏa sáng theo cách riêng."
Mặc dù giám đốc có giới thiệu hoa mỹ như thế nào, Tiêu Vũ cũng chỉ nhàn nhạt nói lại: "Không phải, tôi thấy bộ đầm này trông có vẻ ấm áp." Không phải tuyết đang rơi trắng xóa bên ngoài sao?
Giám đốc: "....."
Tiêu Vũ xoa cằm: "Hơn nữa kiểu này cũng thích hợp với mặt tròn, quá tiện."
Giám đốc: "....Phu nhân thích là tốt rồi ạ, để tôi gói lại cho phu nhân."
Quý Huyền thương hại nhìn giám đốc một cái, sau đó đi thanh toán bộ lễ phục này.
Sau đó cả hai người đi chọn trang phục cho hai con rồi đi về nhà.
Bởi vì những món ăn ngự thiện, mà Tiêu Vũ vô cùng phấn khích. Chờ mong là mong chờ, chờ mãi cuối cùng cũng đến thứ 7.
Lúc trưa Tiêu Vũ không ăn nhiều để dành bụng,sau đó chuyên viên trang điểm đã tới giúp Tiêu Vũ makeup và mặc lễ phục.
Xong xuôi, cả nhà lên xe xuất phát tới Khuất gia.
"Ăn ngự thiện, ăn ngự thiện." Đôi tay của Tiêu Nhược Quang cứ đong đưa từ trên xuống liên tục, mỗi khi vui vẻ, cậu nhóc đều sẽ làm như thế.
Tiêu Vũ cũng vui vẻ đến độ run cả chân: Ngự thiện ngự thiện, ngự thiện ngự thiện, ngự thiện ngự thiện!!!
Nhìn hai mẹ con cùng suy nghĩ trên trời, Quý Huyền khẽ lắc đầu, anh xoa đầu Tiêu Nhược Quang, Tiêu Nhược Quang quay đầu cho cha mình một nụ cười tươi.
Tiệc tối của Khuất gia hầu như nổi tiếng với những món ăn, bởi vì có tổ tiên là ngự trù, cho nên Khuất gia rất chú trọng đến món ăn chiêu đãi khách. Tuy nhiên, những vị khách tới tham gia thì đa số không dành nhiều thời gian để thưởng thức những món ăn, mà chủ yếu là đi ngoại giao. Vì vậy, Khuất gia tổ chức tiệc kiểu buffet đứng.
Khi Quý Huyền tới cửa, cậu hai của Khuất gia - Khuất Đức Minh tự mình đi ra nghênh đón.
"Hôm nay anh đến sớm thật đấy, mọi khi đều đợi tiệc sắp tàn mới chịu ló mặt." Khuất Đức Minh vỗ vai Quý Huyền nói.
Quý Huyền cười cười đáp lại: "Hôm nay mang tiểu Vũ với hai đứa nhỏ tới, cả ba mẹ con đều tới vì món ăn ở đây đấy."
Khuất Đức Minh không xem lời Quý Huyền là thật, anh ta nhìn Tiêu Vũ cười chào hỏi: "Chị dâu."
Tiêu Vũ chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn Quý Huyền, Quý Huyền gật đầu với cô, Tiêu Vũ liền quay đầu cười chào lại: "Xin chào."
Khuất Đức Minh làm động tác hoan nghênh: "Mời mọi người vào trong."
Tiêu Vũ gật đầu, nắm tay hai con đi vào với Quý Huyền.Khuất Đức Minh ngay lập tức rút điện thoại nhắn WeChat với Quý Huyền:
【Người anh em, định nhảy hai lần cùng một hố sao?】
Quý Huyền đang mang theo 3 người nên không có thời gian xem tin nhắn, cho nên tin nhắn cũng chưa được nhắn lại.
Khuất Đức Minh tự an ủi bản thân rằng, anh ta không cần đáp án, dù sao cũng là chuyện nhà người ta. Mà anh ta cũng cần đi đón những vị khách khác, nên cũng không để ý là Quý Huyền đã nhắn lại chưa.
Tiêu Vũ phía sau Quý Huyền mặc váy dài màu đỏ đậu, phần ngực được bó sát, thân váy là xòe ra như một chiếc ô, nhìn cô rất ngọt ngào đáng yêu. Đã thế mặt Tiêu Vũ là mặt baby tròn, tóc ngắn, trông cô như nàng công chúa đáng yêu.
"Quý tổng." Người A thấy Quý Huyền liền đi tới chào hỏi.
Quý Huyền gật đầu, người A nhìn Tiêu Vũ, nở nụ cười đáng khinh, nhướng mày nhìn Quý Huyền hỏi: " Quý tổng tìm con gái nuôi ở đâu thế?"
Quý Huyền liền lạnh lùng đáp lại: "Vợ của tôi."
Người A sửng sốt, xấu hổ cười: "A ha ha....Xin lỗi! Tôi không biết gu của anh lại đặc biệt như vậy!"
Tiêu Vũ liền cười hỏi: "Đặc biệt chỗ nào vậy? Tôi không đủ đẹp sao?"
Loading...

Người A vội xua tay nói: "Đẹp, rất xinh đẹp, cực kì xinh đẹp."
Tiêu Nhược Quang nhíu mày nhìn người đàn ông A, vươn tay kéo Quý Huyền: "Mình đi đi cha! Mình đi đi! Tiểu Quang đói bụng."
Quý Huyền liền chào tạm biệt với người A, rồi mang ba mẹ con đi tới bàn ăn.
Cậu cả của Khuất gia - Khuất Hiền Minh tình cờ đi ngang qua, thấy Quý Huyền liền đi tới chào hỏi: "Anh tới đúng lúc đó, món gà xé phay và dưa chuột Hongzi* do tôi chuẩn bị mới được ra bàn đấy, anh ăn thử xem, kế tiếp là món thăn heo kho tộ với dưa chua* cũng sắp lên bàn."
*Gốc: "洪字鸡丝黄瓜" Một trong 5 món khai vị của Mãn Hán Toàn Tịch, nguyên liệu là gà và dưa leo. Kiểu như gỏi gà vậy.
*" 福字瓜烧里脊" Cũng nằm trong menu Mãn Hán Toàn Tịch. Món này editor không tìm được hình.
Thấy Tiêu Vũ sau lưng Quý Huyền, Khuất Hiền Minh nhíu mày hỏi: "Đây là...?"
"Tiêu Vũ." Quý Huyền đáp.
Khuất Hiền Minh nghiêm túc nhìn Tiêu Vũ, rồi vươn tay ra với cô: "Xin chào."
Tiêu Vũ vươn tay chào hỏi, Khuất Hiền Minh hỏi cô: "Cô có muốn ăn gì không?"
Tiêu Vũ nói: "Không sao đâu, cái gì tôi cũng ăn được."
Khuất Hiền Minh giới thiệu thêm: "Lát nữa sẽ có món bao tử cay với nấm đông cô xào tóc tiên*. Sau khi đã đưa hết các món khai vị thì các món chính sẽ được đưa lên, quý cô có thể từ từ cảm nhận hương vị."
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền liền đưa cô đến từng món, giới thiệu: "Các món khai vị đã lên bàn, còn những món này chắc là món nhẹ. Anh nhớ em thích ăn cá, món cá phi lê sốt sữa*này khá ngon."
Khuất gia có bố trí khu vực ăn riêng biệt, nhưng đại đa số người dự tiệc đều vội vàng đi ngoại giao, cho nên số người ngồi ăn không nhiều.
Quý Huyền đương nhiên là không thể ở bên cạnh Tiêu Vũ suốt cả buổi tiệc. Tiêu Vũ đưa Tiêu Nhược Quang với Quý Du ăn một bữa ngon lành, khi ba mẹ con đang ăn hải sâm khô thì thấy Văn Thiên Lãng cùng Văn Liệt, bên cạnh họ chính là Y Lam Nhã.
Tiêu Vũ nhướng mày, Y Lam Nhã chưa để ý đến Tiêu Vũ, hai mắt cô ta đang đưa lia lịa khắp chốn buổi tiệc. Đối với cô ta, việc tiến vào giới thượng lưu, cùng những người trong giới đó giao lưu có sức mê hoặc hơn đồ ăn ngon.
Văn Liệt bị cho ăn mặc hoa hè hoa lá lộng lẫy, đi theo Văn Thiên Lãng tiến vào buổi tiệc, lúc cậu thấy Tiêu Vũ, khuôn mặt lạnh căm đã có chút ấm áp.
Văn Thiên Lãng cũng chỉ muốn mọi người thấy con trai anh ta khỏe đẹp như thế nào thôi, sau khi đi vào sảnh thì như cá gặp nước, cùng Y Lam Nhã bơi tìm người nói chuyện, còn Văn Liệt thì chậm rãi đi tới Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ gắp cho Văn Liệt một đĩa đồ ăn, đưa cho cậu: "Ăn đi nhóc!"
Mặt Văn Liệt đỏ lên, nhưng biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh: "Tự em đi lấy."
Tiêu Vũ xoa đầu cậu nói: "Không sao, đây cũng không phải lần đầu tiên chị đưa đồ cho nhóc."
Văn Liệt kiễng chân nhận đĩa đồ ăn, cậu nghe Tiêu Vũ hỏi mình: "Có muốn ăn thêm gì không?"
Văn Liệt lắc đầu, cậu cúi đầu đi theo Tiêu Vũ đến bàn ăn. Tiêu Vũ không cao cho lắm, thậm chí là không cao hơn cậu là bao. Cô mặc bộ váy như nàng công chúa trong truyện cổ tích, tấm lưng thẳng đầy tự tin.
Chắc là vì quá xuất thần nên Văn Liệt không chú ý tới cô gái nhỏ chạy ra từ bàn ăn, thế là cả hai va vào nhau.
Tiêu Vũ nghe tiếng va chạm ở phía sau, khẽ thở dài, chung quy vẫn....tới.
Tiêu Vũ xoay người, nhìn cô bé 5,6 tuổi va vào Văn Liệt, cô bé té bên cạnh bàn, đồ ăn trên tay Văn Liệt rơi đầy người cô bé.
Hai mắt cô bé mở to, chắc là bị dọa hết hồn chim én rồi.
Đúng rồi đó, cô bé dù chật vật như vậy nhưng vẫn đẹp lấp lánh, chính là N-Ữ C-H-Ủ.
Nữ chủ Liêm Tử Huyên, 6 tuổi, trong tương lai sẽ là người có hào quang chói lóa nhất.
Theo nguyên tác, lần đầu gặp mặt của nam nữ chủ chính là tại một bữa tiệc, nói là quen biết, thà nói rằng là nhìn thấy nhau lần đầu. Đương nhiên, việc gặp mặt này đều để lại ấn tượng sâu đậm với cả hai, nhưng bởi vì không hỏi tên, nên đến khi cả hai đến với nhau, cả hai mới biết chuyện này trong lúc đang tán dóc, biết được cô/cậu bé mình luôn nhớ chính là cô/anh ấy.
Đương nhiên, Tiêu Vũ không biết tại sao bản thân cô lại từng thích chi tiết này nữa chứ. Mặc kệ sau này nam nữ chủ hành nhau lên bờ xuống mương như thế nào, nếu nam nữ chủ có thì anh trai hay em gái nhỏ mà bọn họ yêu thích khi bé, chúng ta có thể kết luận: 90% nam nữ chủ đã gặp nhau từ bé.
(Editor cũng thích lắm đó =)))
Máu chó hơn tí thì sẽ là, hiểu nhầm anh trai/chị gái nhỏ thích người khác, cái đó còn chưa tính, khi lớn lên, nam nữ chủ vẫn nảy sinh tình cảm với nhau, mà bởi vì ký ức khi bé mà phải ở bên người khác, sau đó là liên tục bón hành cho người mình thương.
Tiêu Vũ lắc đầu, vội ném những ý tưởng kỳ quái ra khỏi đầu.
Mà ở đằng sau, Văn Liệt cũng ngây ngốc nhìn cô bé, lông mày cậu nhíu lại. Cô bé vội đứng dậy nói: "Xin lỗi, tớ...."
Tiêu Nhược Quang kéo tay Quý Du, hỏi Liêm Tử Huyên: "Sao cậu lại trốn dưới bàn vậy?"
Tiêu Vũ cười bất đắc dĩ, Tiêu Nhược Quang - người vốn sẽ lớn lên cùng nữ chủ, lần đầu gặp mặt đã nảy sinh tò mò với cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ ngượng ngùng gãi đầu nói: "Cha mẹ tớ làm việc ở đây, tớ không có chỗ nào để chơi nên lẻn vào đây. Lúc tiến vào thì thấy rất nhiều bạn nhỏ ăn mặc rất xinh đẹp nên tớ không dám chạy ra, cho nên trốn dưới bàn."
Tiêu Nhược Quang gật đầu, hỏi tiếp: "Quần áo cậu bẩn hết rồi kìa, thế có sao không? Mẹ cậu sẽ mắng cậu chứ?"
Liêm Tử Huyên lắc đầu, cô bé lại liếc trộm Văn Liệt, nói: "Thành thật xin lỗi! Tại mình mà đồ ăn của cậu bị đổ hết."
Văn Liệt vẫn cau mày như cũ, nghe Liêm Tử Huyên nói, cậu lắc đầu: "Không sao."
Quý Du nhìn quần áo của Liêm Tử Huyên nói: "Quần áo cậu bẩn rồi, tớ cho cậu mượn đồ của tớ nhé."
Liêm Tử Huyên vội khuya tay từ chối: "Không cần, không cần đâu, quần áo của tớ rẻ lắm.
Quý Du tò mò hỏi: "Bộ váy của cậu bao nhiêu tiền?"
Liêm Tử Huyên vươn tay ra tính, cuối cùng đưa ra 3 ngón.
Quý Du kinh ngạc: "300 tệ sao? Đúng là rẻ thật đó."
*300 tệ = 1,061,152 VND
Liêm Tử Huyên sửng sốt, lắc đầu nói: "Không phải, là 30 tệ. 300 thì đắt lắm."
* 30 tệ = 106,115 VND
Quý Du quay đầu hỏi mẹ: "Mẹ ơi, 30 tệ..... cũng có thể mua quần áo ạ?"
Tiêu Vũ cười đáp: "Được chứ con."
Quý Du lại quay đầu nhìn quần áo của Liêm Tử Huyên nói: "Khó coi, trên xe nhà tớ còn một bộ váy công chúa, màu vàng, phía dưới đều là ren, vô cùng đẹp."
Liêm Tử Huyên hâm mộ nhìn Quý Du, Quý Du nói tiếp: "Mỗi lần cha tớ mang tớ ra ngoài đều sẽ chuẩn bị một bộ dự phòng để trên xe. Cậu đi với tớ đổi bộ này đi! Anh trai Tiểu Liệt làm quần áo của cậu bị bẩn, cậu như thế mà về thì mẹ cậu sẽ tức giận, tớ là em gái của anh Tiểu Liệt, cho nên cậu mặc đồ cũng không sao."
Liêm Tử Huyên cuối cùng cũng không chống được sức hút từ váy công chúa nhỏ xinh đẹp nên cùng Quý Du đi tìm chú Lâm.
Tiêu Vũ không có ý kiến gì, cô dặn dò chú Lâm: "Lát nữa hai đứa nhỏ đổi xong đồ rồi thì nhất định phải đưa cả hai đến chỗ cháu hoặc Quý Huyền, để thả ở trong sảnh thì không thể tìm được."
Chú Lâm gật đầu. Nhìn ba bóng dáng khuất dần, Tiêu Vũ mới xoay người ngồi xổm trước mặt hai cậu nhóc: "Hai đứa thích chị gái nhỏ khi nãy không?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu nói: "Thích, chị ấy rất ngoan."
Văn Liệt lắc đầu: "Không thích." Sau đó cúi đầu nhìn đống đồ ăn trên sàn, bạn đó đã làm đồ ăn của cậu bị đổ.
Tiêu Vũ đưa tay lên đầu Văn Liệt: "Bên kia còn nhiều món, chị đưa em sang đó lấy!"
Văn Liệt cọ lòng bàn tay Tiêu Vũ, nhỏ giọng đáp: "Vâng"
Vì thế, Tiêu Vũ dắt Văn Liệt quay về khu món ăn, Tiêu Nhược Quang cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay mình, rồi ngước đầu nhìn bóng dáng Tiêu Vũ với Văn Liệt. Hai mắt nhóc rơm rớm nước mắt, đổ đĩa đồ ăn một phát rồi vội chạy nhanh tới kéo làn váy của Tiêu Vũ, mếu máo nói: "Mẹ ơi, con, con, đồ của con cũng đổ hết rồi, con muốn lấy thêm."
Tiêu Vũ cười nhìn nhóc: "Được thôi."
Tiêu Nhược Quang lại nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ ơi, con, con cũng không thích chị gái đó, mẹ đừng không thích con."
Tiêu Vũ ngạc nhiên, nhìn Tiêu Nhược Quang, nói vô cùng nghiêm túc: "Con thích thì thích, không thích thì không thích, mẹ sẽ không vì con thích chị gái nhỏ mà ghét con."
Khi này Tiêu Nhược Quang mới nói: "Vậy sao mẹ chỉ nắm tay anh Tiểu Liệt?"
Tiêu Vũ vô cùng bình tĩnh nói: "Bởi vì mẹ chỉ rảnh một tay, tay kia phải lấy đồ ăn."
Tiêu Nhược Quang hiển nhiên là vô cùng để ý, nhóc tiếp tục rối rắm nói: "Vậy sao mẹ không nắm tay con? Con mới là bé yêu của mẹ mà."

Tiêu Vũ vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Vì tay trái mẹ rảnh, mà anh Tiểu Liệt lại đứng bên tay trái của mẹ."
Tiêu Nhược Quang: "......"
Vì thế, Văn Liệt liền cảm nhận được ánh mắt cực kì đáng thương đến từ Tiêu Nhược Quang.
Văn Liệt bị nhìn mà xấu hổ, cậu cúi đầu nói: "Hay là, em qua bên đây đi?"
Tiêu Nhược Quang vui vẻ gật đầu cái rụp, lon ton chạy qua, Văn Liệt chỉ có thể tiếc nuối buông tay. Trong trí nhớ của cậu không có nhiều ký ức về mẹ. Trong những kí ức đó, có ký ức cậu được mẹ ôm vào lòng, cũng có ký ức mẹ cậu dùng sức đánh cậu, mặc dù không hẳn là nhớ rõ rành mạch, nhưng mà, cậu biết, chị Tiêu Vũ* không giống với mẹ, mà cậu cũng luôn hy vọng rằng, mình sẽ có người mẹ như chị Tiêu Vũ vậy.
*cv ghi là "Tiêu Vũ", mà editor thấy kì quá nên để là "chị Tiêu Vũ" nhé.
Chị ấy ôn nhu, ấm áp, đáng tin cậy và dũng cảm. Chị ấy đã nói: "Tôi tin con mình." Cho dù, trong lòng chị ấy biết rằng, con của mình không hẳn là đúng.
Nhưng những lời như thế, ít nhiều con trẻ đều muốn nghe từ cha mẹ. Chị ấy không phải bênh vực con một cách vô lý, cũng không yêu cầu con phải xin lỗi ngay khi xảy ra chuyện. Cho nên, chị ấy không chiều chuộng con vô tội vạ, cũng không làm cho con mình tự ti luôn cho rằng mình sai.
Văn Liệt đương nhiên không thể hiểu rõ ràng Tiêu Vũ cảm thấy như thế nào trong sự kiện búp bê barbie được. Tuy nhiên, cậu cảm thấy, chị Tiêu Vũ rất tốt, mà cậu, muốn trở thành một người như chị Tiêu Vũ vậy.
Đương nhiên, cậu cũng muốn có người mẹ như Tiêu Vũ, nhưng Văn Liệt cũng hiểu rằng, đời này cậu không thể có người mẹ như thế. Bởi vì, cậu mơ hồ nhớ rõ, hận ý của mẹ cậu cho đến lúc bà chết, chính là việc cha cậu đã ngoại tình khi tình vợ chồng không còn nồng.
Cho dù, mẹ là một người phụ nữ thông minh và đảm đang, nhưng lại vì cuộc hôn nhân tan vỡ này mà động thủ với cậu. Thậm chí đến chết, bà ấy còn không muốn nhìn thấy con mình, mà sự căm hận của bà cũng dẫn tới việc nhà ông ngoại không ai để tâm tới cậu.
Những ngày tháng đau đớn của Văn Liệt khi được đón về Văn gia, chưa chắc Lương gia không biết. Văn Liệt cũng biết rõ điều này, cậu đã từng trong những đêm dài mà tự hỏi bản thân, tại sao ông ngoại lại không tới đón cậu?
Vấn đề này không làm cậu bối rối lâu, sớm hiểu rõ chuyện này cũng làm cậu đỡ phiền muộn nhưng cũng đau đớn quá sớm.
Cậu chẳng qua là bị vứt bỏ, kể cả cha hay ông ngoại.
Vì thế, những ngày tháng tiếp theo, cậu đều một mình chịu đựng tất cả. Rất nhanh, cậu liền biết, không ai đáng tin cậy cả, cậu chỉ có thể ráng sống sót, rời khỏi ngôi nhà này, cậu mới cô hội một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Không phải Văn Liệt trời sinh lãnh tính, mà vì cậu không thấy ai đáng giá để cậu trao tình cảm.
Cha cậu không thương cậu vì ông ta không yêu mẹ cậu, thậm chí là căm ghét sự mạnh mẽ của bà ấy, cho nên đã căm ghét đứa con mang nửa dòng máu của vợ mình. Mà mẹ cậu không yêu cậu, vì cha cậu đã không trinh bất trung, thậm chí là xây thêm dàn hậu cung ở ngoài, cho nên thống hận đứa con mang nửa dòng máu của chồng mình.
Bọn họ không cần cậu, Văn Liệt nghĩ, vậy thì cậu cũng không cần....bọn họ.
Nhưng mà, chị Tiêu Vũ lại không như thế, lần đầu tiên ăn đồ của chị Tiêu Vũ để lại, thì bản thân cậu vẫn chưa có cảm xúc lớn lao gì. Nhưng, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích, bởi vì, khi đó cậu đã sắp chết đói.
Cậu cũng ngưỡng mộ sự thông minh và lòng dũng cảm của chị Tiêu Vũ. Chị Tiêu Vũ là ngôi sao chỉ đường trong đêm tối, vào đêm đó, bản thân cậu dường như đang đứng trước cửa chết, và khi cô gõ cửa, dường như cửa hy vọng đã được mở ra. Chị Tiêu Vũ đứng ở cửa, phía sau lưng dường như có ánh sáng, mang lại cho cậu cảm giác an tâm.
Ngày tiếp theo, chị Tiêu Vũ chỉ nói mấy câu đơn giản mà đã chuyển biến sinh hoạt của cậu. Yêu hay không yêu thì sao? Người được hưởng đãi ngộ của cậu cả Văn gia phải là cậu, từ đây, cuộc sống của cậu thay đổi long trời lở đất.
Văn Liệt đi đến tay phải của Tiêu Vũ, vươn tay nắm nhẹ làn váy của cô, nụ cười thỏa mãn trên mặt dần xuất hiện, cậu nghĩ, chị Tiêu Vũ có lẽ vĩnh viễn không biết, mỗi một hành động của chị đã mang lại cho cậu cái gì.
Mà cậu, vĩnh viễn sẽ nhớ ân cứu giúp này.
"Í, mấy đứa ơi ~~~~ sò điệp tú cầu này*." Tiêu Vũ nhìn món ăn mới ra lò, chậm rãi nuốt nước miếng.
*绣球干贝, món ăn thuộc tỉnh Phúc Kiến, nhìn giống như hoa tú cầu, ngon và dẻo, nguyên liệu chủ yếu là thịt.
Văn Liệt: "Chị Tiêu muốn ăn ạ?"
Tiêu Vũ gật đầu, đột nhiên nghe được tiếng cười sặc mùi khinh bỉ: "Cô thật sự không biết hổ nhỉ? Mấy tuổi rồi? Mẹ mấy con rồi? Còn để đứa nhỏ khác gọi là chị."
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ sang trọng đi tới, ở phần eo và thân váy được xử lý khéo léo nhìn giống như một bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ, vô cùng hoa lệ đại khí, toàn bộ trang điểm đều hoa mỹ.
Tiêu Vũ nhìn cô ta, yên lặng cho miếng sò trong cái đĩa trên tay phải vào miệng.
Lễ phục màu đỏ: "...." Này, cô cũng nên phản ứng gì đi chứ.
Tiêu Vũ nhai nhót nhét nhót nhét, rồi nuốt ực một cái, vẫn lạnh lùng nhìn người đối diện.
Lễ phục màu đỏ không chịu nổi nữa liền hỏi: "Cô nhìn cái gì đấy?"
Tiêu Vũ nói: "Tôi không nhìn gì cả! Tôi đang đợi cô nói tiếp."
Lễ phục màu đỏ: ".....Nói cái gì?"
"Ơ....." Tiêu Vũ lại xiên viên sò điệp cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Sao tôi biết?"
Lễ phục màu đỏ: "....."
Tiêu Vũ nuốt miếng sò vào miệng xong mới nói tiếp: "Thì mấy người bình thường đi tới không phải là bắt chẹt đủ điều sao? Như là kiểu tóc của tôi này! Xuất thân này! Quần áo này! Nghiền áp tôi ở mọi phương diện, trào phúng tôi ở mọi điều kiện này."
Lễ phục màu đỏ nghẹn lời nhìn Tiêu Vũ nói: "Ha ha, kiểu tóc của cô là được nhà tạo mẫu hàng đầu chỉnh sửa, xuất thân thì đến từ thế gia âm nhạc, lễ phục thì đến từ cửa hàng xịn xò nhất, tôi còn có cái gì để trào phúng?"
"Woa ~ Sao cô biết rõ dữ vậy?" Tiêu Vũ cảm thấy món sò này quá ngon, vội quay người gắp thêm vài cái.
Lễ phục màu đỏ: " Bởi vì tôi muốn hẹn trước nhà tạo mẫu đó, nhưng lại bị Qúy tổng hẹn trước. Lễ phục của cô, là cùng một hãng với tôi, nhìn là biết. Cuối cùng, cô đến từ thế gia âm nhạc, đây cũng không phải bí mật gì."
Tiêu Vũ vẫn nhai mỹ vị trong miệng, dùng khuôn mặt như con sóc* ngây thơ vô tội nhìn lễ phục màu đỏ, không hề có ý định phản bác gì.
*Nhai cho 2 má phồng lên í.
Nhìn Tiêu Vũ chỉ biết ăn, lễ phục màu đỏ tức muốn ói máu, tức tức tức gì đâu luôn á! Phản ứng của cô là sao? Sao không nói câu nào? Nói đi, cãi lại đi! Công kích tôi đi! Mắng tôi đi chứ!!!!
Tiêu Vũ với vẻ mặt ngơ ngác đáp lại nội tâm lễ phục màu đỏ: "Ờ"
Lễ phục màu đỏ: "...."
"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn sò điệp cầu cầu..."
Tiêu Vũ xoay người nhìn Tiêu Nhược Quang nó: "Con có thể dùng đũa để gắp nó."
Lễ phục màu đỏ ngay lập tức cười lớn: "Ha ha ha ha...Cái cô thô tục này, đúng là không có miếng kiến thức nào cả, mọi người đồn không sai mà!! Dùng đũa gắp sao? Ha ha ha ha...Chẳng lẽ cô không dạy thằng bé xài nĩa sao?"
Tiêu Vũ lạnh nhạt nhìn cô ta, phun ra một chữ đáp lại: "Ờ!"Sau đó trước mặt cô ta, Tiêu Vũ vô cùng ung dung lấy đũa gắp miếng sò điệp, cho vào miệng, nhai mà làm hai má phồng lên như sóc, nhai xong thì nuốt vào, rồi còn nở nụ cười thanh lịch với lễ phục màu đỏ.
Lễ phục màu đỏ: "...."
Sau đó, cô ta trơ mắt nhìn con trai Tiêu Vũ cũng dùng chiếc đũa gắp một miếng sò điệp, trong lòng nháy mắt phun ra ngụm máu.
Mà Văn Liệt thì rất nể mặt Tiêu Vũ, cũng lấy đũa gắp miếng sò điệp tú cầu.
Tiêu Vũ vỗ tay nói với hai cậu nhóc: "Oa ~ Món này ngon ghê."
Sau khi nói xong, Tiêu Vũ quay đầu nhìn lễ phục màu đỏ, vô cùng lịch sự hỏi: "À, đúng rồi, cô là ai thế?"
Lễ phục màu đỏ: "....." AAA, tức chết mất, tức vcl!!!
Tiêu Vũ dùng đồ gắp lấy thêm ba dĩa thức ăn nữa, vừa lấy vừa hỏi: "Mấy đứa muốn ăn gì nữa không? Để mẹ lấy cho!"
Văn Liệt sửng sốt, quay đầu nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Làm sao bây giờ? Mẹ còn trẻ như vậy, mới có 25 cái xuân xanh mà đã có cục cưng đáng yêu rồi." Sau đó vô cùng khinh thường nhìn người đằng sau: "Ài ~, không biết người nào đó đã nhiêu tuổi rồi ta, rồi lúc làm mẹ thì bao nhiêu tuổi rồi chứ?"
Lễ phục màu đỏ: "...."
Văn Liệt nghe Tiêu Vũ nói, trong lòng hơi chút dao động, cuối cùng lại nở nụ cười.
Tiêu Vũ nói với hai cậu nhóc: "Mấy đứa, chúng ta đi thôi ~~~."
Sau đó, Tiêu Vũ cùng hai cái đuôi nhỏ phía sau rời đi, chỉ vô tình để lại cho lễ phục màu đỏ ba bóng dáng siêu cấp tiêu soái.
Tiêu Vũ vừa đi vừa nghĩ: Cô nàng ấy tên là gì thế nhỉ???
Tiêu Vũ mang theo hai đứa nhóc tìm bàn trống, sau đó để cả hai nhóc lên bàn ngồi ăn.
Tiêu Vũ vừa ăn vừa nói: "Mẹ biết ngay là mình sẽ đụng mấy người kì quặc này mà."
Tiêu Nhược Quang cũng vừa ăn vừa nói: "Mẹ đừng quan tâm, cô ấy ngay cả một câu cũng không thắng được mẹ mà."
Văn Liệt: "...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.