Mẹ Tạ tức giận cúp điện thoại, Tiêu Vũ không thèm quan tâm chị ta có tin không, dù sao cô cũng không rảnh để nói chuyện với chị ta.
Vừa mới ngắt điện thoại, chưa ăn được mấy miếng, điện thoại lại rung lên, Tiêu Vũ hít một hơi, chị ta có thể để cho cô ăn hết bữa được không?
Cô nhận điện thoại liền hỏi: "Chị Tạ, chị muốn cãi nhau với tôi sao?"
Phía bên kia không ai trả lời, một lúc sau mới có tiếng nói: "Tiêu Vũ phải không?"
Tiêu Vũ nghe quen tai, ngẫm nghĩ lại, rồi hỏi với vẻ mơ hồ: "Thầy Vệ ạ?"
Đối phương "Ừ" một tiếng nói: "Hai tháng nay không thấy trò đi học, tháng trước có gọi nhưng không ai nhấc máy. Hôm nay gọi lại để hỏi trò có đi học nữa không?"
Tiêu Vũ nghĩ rồi trả lời: "Em không đi nữa đâu ạ."
Vệ Trình Binh sửng sốt hỏi: "Là không đủ tiền đóng học phí sao? Thầy có thể giảm học phí cho trò, trò đã đổ rất nhiều nhiệt huyết với piano, nghỉ học rất là đáng tiếc!"
Vệ Trinh Bình là một thầy giáo dạy piano ở trường đại học, năm nay 40 tuổi, luôn mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn rộng, khí chất lễ độ. tính cách tốt bụng.
Nói thật, cho dù năm nay đã 40, nhưng vẫn còn không ít học sinh quỳ gối dưới ống quần ông.
Ông cũng là thầy của không ít nhà biểu diễn piano, ông có tình yêu nồng nàn với cây đàn piano, đồng thời không cho rằng thiên phú là điều quan trọng nhất. Tài năng piano của Tiêu Vũ hết sức bình thường nhưng ông vẫn không có thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/1668900/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.