Anh chàng kia ngẩng đầu nhìn Quý Huyền cười gượng gạo nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi, sao em dám đánh chị dâu ạ?"
Quý Huyền nhíu mày: "Ai là chị dâu cậu? Cậu là ai?"
Anh chàng kia khóc không ra nước mắt mà nói: "Em, em, em tên Đỗ Việt, chào... chào anh ạ."
Quý Huyền tiếp tục nhíu mày nhìn hắn hỏi: "Cậu tìm vợ tôi làm gì?"
"Không có gì, không có gì. Đại ca, em chỉ là vô tình đi ngang qua đây thôi." Đỗ Việt mếu máo, Quý Huyền cao một mét chín, mặt cau có trông rất đáng sợ.
Đỗ Việt cười ha ha hai tiếng, bị Tạ Hải Vân đứng sau lưng đánh chửi nói: "Đồ vô dụng, bọn họ là người sai, cậu sợ cái rắm gì!"
Tạ Hải Vân nói xong, chìa đôi tay đang chảy máu đầm đìa ra cho Quý Huyền xem: "Con gái anh đẩy tôi, anh tự nhìn đi, anh biết tôi làm nghề gì không?"
Quý Huyền nhíu mày nhìn đôi tay của cô ta, sau đó lạnh lùng nói: "Con gái tôi sẽ không vô duyên vô cớ đẩy người khác."
Từ lúc Quý Du thấy cha mình đến thì to gan hơn, huống hồ trong từ điển của cô nhóc làm gì có từ sợ. Cô bé nhảy ra gào lên: "Cha ơi cha! Vừa rồi cô ta chửi mẹ đấy!"
"Cái gì?" Quý Huyền quay đầu nhìn Tạ Hải Vân.
Tạ Hải Vân liền mắng: "Đồ mất dạy, dám nói dối, tao chửi mẹ mày bao giờ?"
(Chăc cô có dạy chắc?)
Quý Du dậm chân, lớn tiếng lên án: "Vừa rồi cô nói chân mẹ cháu không cử động được, không phải mắng mẹ cháu thì là gì?"Tạ Hải Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/1668888/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.