Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm như đang nhìn một kẻ xa lạ của Đường Tống, Nhậm Tư Oanh hoàn toàn bị chọc tưc, vẻ mặt bà ta tức giận đến gan xanh nổi lên, ánh mắt hung tơn, đúng là ánh mắt của kẻ bị ép vào đường cùng đành phải xù lông lên giành đường sống.
- mày nhìn tao như vậy là có ý gì, tao là mẹ của mày, bây giờ t sống thế này mà mày còn có thể nhàn nhã mà sống nhưu vậy à. Mày còn lương tâm không?
- Nực cười, lương tâm. Nên là tôi hỏi bà mới đúng, mới có mấy năm mà bà đã nhanh quên như vậy, là ai bán con gái mình chỉ để lấy tiền đi nuôi nhân tình, là ai khi tôi khó khăn nhất thì liền cắt đứt quan hệ, không quan tâm tôi. Là ai nhìn thấy cháu mình vừa sinh ra liền chạy tới đòi đem đi bán. Lương tâm, câu này hỏi bà thì mới đúng. Bà có còn là con người không, hại đời con gái chưa đủ, còn muốn bán cháu ruột mình chỉ để thỏa mãn cái dục vọng hư vinh của bà thôi. Sao bà có thể nhẫn tâm như vậy, bà cũng à mẹ mà tại sao lại có thể nhẫn tâm với chính con ruột cùng cháu ruột mình như vậy.
Vừa nghe thấy sắc mặt bà ta liền cứng lại, trắng bệch không còn giọt máu, những tiếng xì xào bàn tán nahwms vào bad ta khiến bà ta càng thêm không còn chút khí thế như ban đầu. Dáng vẻ nghèo nàn rách rưới trong hoàn cảnh này càng làm bà ta thêm phần bần hàn, chẳng khác nào kẻ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-nuoi-con-hang-ngay/1748037/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.