Tôi đem nghi vấn của Thẩm Thư biến thành suy nghĩ của mình để nói với Hai Lượng, nhưng anh ta lại không hăng hái cho lắm, nói trên đầu anh ta còn rất nhiều vụ án cần làm, nếu như tôi có hứng thú tiếp tục điều tra vụ án của Diêu Lôi, anh ta có thể phái Phùng Khả Hân để phối hợp cùng.
Thái độ lãnh đạm của Hai Lượng đã ít nhiều ảnh hưởng tới tôi, nhưng dù sao vẫn không yên tâm, do dự một trận, sau bữa trưa tôi đã gọi điện cho Phùng Khả Hân, hỏi cậu ta có rảnh không thì đến khách sạn Thiên Mã với tôi một chuyến, cậu ta đã đồng ý cái rụp.
Khách sạn Thiên Mã là một khách sạn tầm trung, gồm 4 tầng, gần 200 phòng, kiến trúc và trang thiết bị đều khá mới, tiền thuê phòng ở mức bình dân. Nó nằm ở trung tâm giữa hiện trường vụ án, trường Trung học liên cấp và trường cấp 3 thực nghiệm Sở Nguyên, khoảng cách đường chim bay từ đây đến ba địa điểm này đều không quá 10 phút đi xe.
Trưởng phòng an ninh của khách sạn Thiên Mã họ Lý, dáng người to cao, bộ dạng rất uy nghiêm, mọi người gọi anh ta là Đại Lý. Đại Lý và Phùng Khả Hân trước đó đã có nhiều lần tiếp xúc với nhau, gặp nhau xong rất nhiệt tình, cũng rất phối hợp làm việc.
Đại Lý xem lại ghi chép đăng ký phòng, không phát hiện ra tung tích của người đàn ông khả nghi xuất hiện trên đoạn băng, bèn nói: “Nếu khách chỉ đến ngó qua, thì căn bản không thể tra ra được.”
Tôi đáp: “Người này không thể chỉ đến ngó qua, camera trong thang máy không ghi lại được hình ảnh của người này, chứng tỏ hắn ta lên xuống tầng bằng thang bộ, hơn nữa camera ở mỗi tầng cũng không ghi lại được hình ảnh của hắn, chỉ có những người rất thạo địa hình và cố tình né tránh camera mới có thể làm được như vậy. Người này dù không phải là hung thủ mà chúng ta truy tìm, cũng nhất định phải có vấn đề gì đó mới thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, không dám gặp người khác một cách quang minh chính đại.”
Phùng Khả Hân cũng nói một cách đầy nghi vấn: “Hành tung của người này thật không bình thường, dưới con mắt của cảnh sát giàu kinh nghiệm thì hắn có rất nhiều sơ hở. Đáng tiếc vào lần trước khi chúng tôi cho kiểm tra camera, không ngờ lại bỏ lọt, lúc ấy chỉ tập trung sự chú ý lên người của Mã Siêu và Diêu Bội mà phạm phải sai lầm sơ đẳng này. Chị Thục Tâm, cũng may mà chị có tâm, nếu không người này đã tuột khỏi mắt chúng tôi rồi.”
Tôi không muốn cướp công của Thẩm Thư, nhưng cũng không thể tiết lộ chân tướng cho Khả Hân biết, chỉ đành ậm ờ: “Ăn may thôi, chuyện đã qua lâu ngày rồi, không biết là có tra ra được kết quả gì không.”
Khả Hân đáp: “Người to như thế này, không thể nào lại từ trên trời rơi xuống được, chúng ta cho điều tra lần lượt từng lỗ hổng trong hệ thống camera, kiểu gì cũng tìm được manh mối.”
Đại Lý có hơi khó xử, liền tự bào chữa: “Chính thế chính thế, đó cũng là để giám sát công việc của chúng tôi.”
Người đàn ông trong đoạn băng không đi thang máy, chúng tôi cũng men theo thang bộ mà trèo lên.
Phùng Khả Hân hỏi: “Không có camera ở cầu thang à?”
Đại Lý đáp: “Theo thông lệ thì không lắp camera ở cầu thang, đa số khách sẽ đi thang máy, cầu thang chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp.”
Lên đến tầng 2, cửa cầu thang nằm chính diện với phòng 208. Căn phòng này nằm cô quạnh ở lối rẽ của hành lang, ngoặt sang mới là một hành lang dài dằng dặc, hai bên là phòng nghỉ, ở trên trần phía cuối hành lang có treo một chiếc camera trông không khác gì Độc Nhãn Long.
Phùng Khả Hân hỏi: “Phòng 208 ở điểm mù của camera?”
Đại Lý đáp: “Có thể nói như vậy, nhưng căn phòng này rất ít người thuê. Hiệu suất thuê phòng của khách sạn Thiên Mã rơi vào khoảng 70%, còn nhiều phòng trống, nhân viên thường sẽ không xếp khách vào phòng 208.”
Một suy nghĩ thoáng qua, tôi hỏi: “Bố cục của tòa nhà này là như nhau sau? Phòng 308, 408 bên trên đều nằm ở điểm mù của camera à?”
Đại Lý đáp: “Đều như nhau, nếu như các cô cảm thấy không ổn, tôi sẽ xin ý kiến cấp trên, lắp thêm camera vào đằng trước mấy phòng này.”
Khả Hân đáp: “Chúng tôi không phải Chi đội trị an, không quản lý mảng này, chúng ta tiếp tục lên tầng trên đi.”
Đi một vòng khách sạn Thiên Mã, ngoại trừ ba phòng 208, 308, 408, tất cả các phòng khác đều nằm trong phạm vi giám sát của camera, nói cách khác, nếu như người đàn ông khả nghi trong đoạn băng bước ra từ các phòng khác, thì trong quá trình đi tới cửa thang máy hoặc cửa thang bộ, đều sẽ bị quay được. Nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện ở sảnh khách sạn mà không báo trước, vậy nhất định hắn phải bước ra từ ba căn phòng nằm ở điểm mù của camera đã được nói bên trên, men theo thang bộ xuống tầng, mấy tiếng sau lại men theo thang bộ trở về phòng để tránh camera.
Còn Mã Siêu và Diêu Bội vào hôm xảy ra vụ án, đã thuê căn phòng 408 của khách sạn Thiên Mã.
Tra lại ghi chép đăng ký phòng của khác sạn Thiên Mã một lần nữa, vào hôm xảy ra vụ án, thậm chí trước đó một ngày, ba căn phòng này ngoại trừ phòng 408, đều không có ai ở.
Ghi chép hiển thị, thân phận mà khách thuê phòng 408 dùng để đăng ký có họ và tên là Phùng Vũ, 19 tuổi, đặt phòng online, trực tiếp chọn phòng 408.
Mã Siêu sử dụng thân phận giả. Hơn nữa trong thời gian thuê phòng, Mã Siêu và Diêu Bội một trong hai đứa đã cải trang để ra ngoài, khoảng thời gian trùng khớp với thời gian Diêu Lôi bị hại.
Kết quả điều tra này khiến toàn thân tôi lạnh toát.
--------------------
27 ngày sau khi xảy ra vụ án.
Chi đội cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Khả Hân mấy lần báo cáo cho Hai Lượng nghe về kết quả điều tra mới nhất, anh ta luôn miệng nói không dứt ra được, giờ chỉ quan tâm đến những vụ án mới đang treo trên đầu. Xem ra Hai Lượng có vẻ không còn thiết tha với vụ án Diêu Lôi bị sát hại chẳng đi tới đâu này. Mãi đến chiều, Khả Hân mới tóm được Hai Lượng ở hành lang đang chuẩn bị đi ăn cơm, Khả Hân liền báo cáo vài câu, Hai Lượng tròn mắt, bỏ cả bữa cơm. Anh ta lôi Khả Hân vào phòng làm việc, vừa nghe báo cáo, vừa bật đi bật lại đoạn ghi hình người đàn ông khả nghi đó.
Nghe xong báo cáo của Khả Hân, Hai Lượng như người ngớ ngẩn, ngồi trên ghế không nói năng gì, mãi lâu sau mới vỗ tay vào trán, bảo: “Già đầu rồi mà còn bị bọn trẻ con dắt mũi, đứa bé này thật ma mãnh.”
Quả thực, chỉ dựa vào thủ đoạn gây án trước khi mưa, chó hoang xé xá.c và tạo bằng chứng ngoại phạm, đã khiến cho cảnh sát hình sự lão luyện giàu kinh nghiệm phải xoay như chong chóng. Đứa bé này quả là một thiên tài tội phạm, không chỉ khiến người khác kinh ngạc, mà còn khiến họ có chút sợ hãi.
Chỉ có điều, “đứa bé này” rốt cuộc là ai?
Giả định người đàn ông khả nghi trong đoạn băng chính là hung thủ giế.t hại Diêu Lôi, mà khi đó trong phòng 408 chỉ có hai người là Mã Siêu và Diêu Bội, vậy thì hung thủ phải là một trong hai đứa.
Ở điểm này, Hai Lượng và Phùng Khả Hân đều nhất chí: Hung thủ chỉ là một trong hai đứa trẻ, đứa còn lại không hề hay biết, do đó có thể loại trừ khả năng cấu kết gây án. Vai diễn của đứa trẻ còn lại trong vụ án này, chỉ là bằng chứng ngoại phạm hữu hiệu cho hung thủ, là một bộ phận trong toàn bộ kế hoạch phạm tội mà thôi.
Người đàn ông khả nghi trong đoạn băng không cao, nhưng vóc dáng vạm vỡ, có thể là Mã Siêu hoặc Diêu Bội giả trang thành, nhưng tôi cho rằng cũng không ngoại trừ khả năng có người thứ ba.
Thể hình của Mã Siêu và Diêu Bội không quá chênh lệch, sau khi giả trang sẽ rất khó để phân biệt trên đoạn băng --- Có thể đây cũng là một trong những thủ thuật che mắt mà hung thủ đã sắp đặt.
Nó đã tính đến mọi thứ, bày mưu lập kế, ung dung thong thả. Thậm chí tôi nghĩ, nếu như hung thủ không phạm tội thì tốt biết bao, sau khi nó lớn, nếu muốn, nó có thể trở thành một cảnh sát hình sự ưu tú hiếm có, thậm chí cũng không thua kém gì Thẩm Thư.
Nhưng câu hỏi khó tiếp theo, lại là một thử thách còn lớn hơn --- Làm sao để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Mã Siêu và Diêu Bội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]