Sáng ngày 13 tháng 3 năm 2003. Trời quang.
Tại nhà của người chăn dê Quan Thượng Võ.
Sau khi Sở Cảnh sát huyện Đại Oa công bố vụ án đã được phá, những người trong ngành như chúng tôi rơi vào tình thế khó xử, tiếp tục ở lại không chỉ vô cớ xuất binh, mà còn trở thành trò cười cho Trương Thao Quang và những kẻ khác. Nhưng nếu vì thế mà rời đi, bất luận thế nào cũng không cam tâm, giương mắt nhìn một vụ án oan, người có lương tri sẽ không thể nào dung thứ.
Dù sao thì Trương Thao Quang cũng vẫn kính nể Thẩm Thư, nhất là cảm thấy bất an với những điểm tình nghi mà Thẩm Thư đề xuất. Có lẽ anh ta cho rằng mấy người ở Sở cảnh sát chẳng qua là muốn cướp công, lấy lại chút thể diện, sau khi đưa Quan Thượng Võ trở về huyện, bản thân anh ta không lập tức rời đi, mà lưu lại thôn Đại Oa, lấy danh nghĩa điều tra bổ sung, thu thập chứng cứ, nhưng thực ra là dồn tinh lực chính lên mấy người chúng tôi, không ngừng thề thốt, bảo đảm sẽ để “lãnh đạo Sở thành phố” lập công đầu, muốn qua đó để lôi kéo chúng tôi về chung một chiến tuyến với anh ta.
Đó là phong cách làm người và phương thức làm việc mà anh ta đã được nghe quen tai, nhìn quen mắt từ nhỏ, nếu bắt anh ta thay đổi góc độ tư duy vấn đề, e còn khó hơn bắc thăng lên trời.
Thẩm Thư mượn gió bẻ măng, lấy danh nghĩa bổ sung chứng cứ, lưu lại ở thôn Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-nu-phap-y-mat-ma-ky-an/2898082/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.