Trương Phàm khi nhìn thấy Thẩm Thư liền gục đầu ủ rũ, im lặng không nói gì, hoàn toàn mất đi cái phong thái phong lưu phóng khoáng, có tài ăn nói như trước đây.
Không gặp có mấy ngày, anh ta đã tiều tụy đi nhiều, hai má sụp xuống, mắt thâm quầng, ánh mắt đẫn đờ, râu ria lởm chởm.
Ánh mắt của Thẩm Thư sáng như đuốc, nhìn thẳng vào anh ta, mãi lâu sau mới nói: “Bí mật trong hốc lò, chúng tôi đều phát hiện cả rồi.”
Trương Phàm thở dài một cái, nước mắt ngẩn ngơ tuôn trào, men theo gò má mà chảy xuống dưới cằm, trông có vẻ đau đớn, rầu rĩ và hối hận tột cùng. Anh ta nghẹn ngào đáp: “Oan nghiệt, tôi sẽ khai, sẽ khai toàn bộ.”
Vụ án liên hoàn thiêu xá.c trong hốc lò, vứt xá.c ở lò gạch đã khiến cho cở quan cảnh sát ở hai cấp huyện và thành phố phải căng não, đến đây được làm sáng tỏ.
Trương Phàm và Mạch Dã là diễn viên ở cùng một gánh hát nhỏ trong thôn, một người đóng vai tiểu sinh, một người đóng vai đào, hai người đứng trên sân khấu ve vãn liếc mắt đưa tình, thời gian lâu dần, họ không thể khống chế được sự biến hóa trong cảm xúc một cách lý trí, dần coi nhau như vợ như chồng.
Những tháng ngày như thế qua được 2 năm, hai người đều phải gánh chịu một áp lực tâm lý trầm trọng. Ở một nơi bé nhỏ như thôn Đại Oa, tình yêu đồng tính tuyệt đối không được người đời chấp nhận, một khi quan hệ giữa họ bị lộ ra ngoài, ắt sẽ gây sóng to gió lớn, bọn họ sẽ phải nhận sự coi thường và kỳ thị của những người trong thôn, không thể dừng chân ở cái thôn Đại Oa này được nữa.
Nhưng bọn họ lại không có quyết tâm và dũng khí để vung thanh tuệ kiếm mà chém đứt sợi tơ tình. Hai năm bên nhau, đã khiến cho tình cảm của họ bén rễ, không thể tách rời nhau. Bọn họ đều cho rằng, đối phương chính là chỗ dựa của đời mình, trong lòng không thể dung nạp thêm ai được nữa.
Sau này khi tôi nghe lại lời kể ấy, không khỏi cảm thán cho Thẩm Thư, thực ra hai người này không hề sai, mối tình của họ tuy nghe có vẻ khác người, nhưng bọn họ không hề làm tổn hại đến người khác. Hơn nữa, chỉ cần không quá trắng trợn, không chống lại thế đời, thì bọn họ gần như không phá hoại đi trật tự đạo đức của xã hội. Thế nhưng, do người đời không khoan dung, cộng thêm trở ngại tâm lý của bọn họ, nên đã đưa ra lựa chọn sai lầm, cái sai này nối tiếp cái sai khác, cuối cùng trở thành thảm họa má.u tanh không thể cứu vãn.
Theo lời khai của Trương Phàm, hai người đều đã đến tuổi tính chuyện cưới xin, do điều kiện của họ ở trong thôn cũng được coi là kỳ tài xuất chúng, những người đến làm mối đông như trẩy hội. Mỗi khi nói chuyện tương lai, hai người lại nắm tay nhìn nhau mà đổ lệ, không nói nên lời.
Sau này Trương Phàm đã nghĩ ra một cách, gả em gái Trương Phương cho Mạch Dã, như vậy hai người vừa là bạn, vừa là người thân, dù có qua lại thân thiết thế nào, lét lút đến đâu cũng không sợ bị người khác phát hiện. Huống gì Mạch Dã và Trương Phương lại có danh nghĩa vợ chồng, nếu có thể sinh con, người khác dù thế nào cũng không thể hoài nghi mối quan hệ bất luân giữa anh ta và Trương Phàm. Đây có thể là cách tốt nhất để hai người được bên nhau lâu dài.
Nhưng khi anh ta vừa đề xuất biện pháp này liền gặp phải sự phản đối kịch liệt của Mạch Dã. Mạch Dã nói anh ta không thể chấp nhận được người khác, hơn nữa làm như vậy cũng không công bằng với Trương Phương, sẽ làm hại một đời cô ấy. Trương Phàm liên tục khuyên nhủ anh ta, phân tích những ưu nhược điểm, còn nói Trương Phương sớm đã ái mộ Mạch Dã, gả cho anh ta là cõi về đẹp nhất.
Câu nói cõi về đẹp nhất ấy tưởng chơi mà trúng, ai mà ngờ được những tháng ngày sau này Trương Phương đã an giấc ngàn thu dưới hốc lò, tâm hóa tro tàn, xương cốt hóa tàn tro. Nhưng quả thực lúc đó trái tim của Trương Phương đã thuộc về Mạch Dã, hai người đều đang ở độ tuổi đẹp nhất, tướng mạo xuất chúng, xứng đôi vừa lứa. Cuối cùng Mạch Dã đã bị Trương Phàm thuyết phục, đồng ý cưới Trương Phương, từ đó ba người bước vào trời tình biển hận, không thể quay đầu lại được nữa.
Mạch Dã và Trương Phương sau khi kết hôn tình cảm không hòa thuận, đó dường như là việc đã được lường trước, Trương Phàm khuyên vợ chồng Mạch Dã sinh một đứa con, sau này Trương Phương cũng có thể yên tâm mà sống, dù trong lòng có điều bất mãn, nhưng nhìn thấy đứa con, cô cũng chẳng thể làm được gì.
Nhưng tình cảm bất luận thế nào cũng không thể gò ép, Mạch Dã đến việc diễn ngoài mặt với Trương Phương cũng không làm được, sau khi hai người kết hôn, chưa từng ngủ chung giường chứ đừng nói đến chuyện sinh con.
Mối quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực này tự khắc sẽ khiến cho Trương Phương cảm thấy bất mãn, tình cảm giữa hai người ngày một hao mòn, suốt ngày cãi nhau. Trương Phương tâm sự với anh trai, nhưng không bao giờ nhận được sự an ủi và chỉ bảo. Cô ấy đành phải quay sang tâm sự với Lý Song Song. Từ đó lời đồn vang xa, chuyện cô ấy và Mạch Dã cãi nhau cả thôn ai cũng biết.
Chính vào lúc Trương Phương quyết tâm sẽ ly hôn Mạch Dã, lên phố sinh sống, thì cô ấy đã phát hiện ra mối quan hệ bất luân giữa Mạch Dã và Trương Phàm. Không thể biết được cảm xúc của Trương Phương khi ấy thế nào, chỉ có thể tưởng tượng theo lẽ thường, hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô đồng thời lừa dối và phản bội cô, nhục nhã, phẫn nộ, bi thương, thống khổ, cảm xúc lẫn lộn, thực sự có thể phá tan một người từ trong ra ngoài.
Trong cơn tranh chấp kinh thiên động địa, lo sợ sự việc sẽ bị bại lộ đồng thời cảm xúc lại đang kích động bất thường, Mạch Dã đã đẩy Trương Phương ngã xuống giường lò, bóp chặp lấy cổ cô ấy, đến khi sắc mặt cô ấy từ đỏ chuyển sang tím, chân tay không còn vẫy vùng, mũi không còn thở nữa, chỉ có cặp mắt trợn trừng, còn để lộ ra sự sợ hãi với cái chế.t, sự quyến luyến với sinh mạng, cùng sự khó hiểu với thái độ thờ ơ của người anh trai ruột giương mắt đứng nhìn cô em gái của mình bị bóp cổ chế.t.
Trương Phàm nói, quá trình Trương Phương bị bóp cổ chế.t, là nỗi dày vò đau đớn đối với anh ta. Anh ta muốn ngăn lại, nhưng cũng biết, một cô gái cá tính mạnh như Trương Phương một khi còn sống, nhất định sẽ đem chuyện của anh ta và Mạch Dã kể ra ngoài, cuộc đời và sự nghiệp mà anh ta đã đổ biết bao tâm huyết mới gây dựng được ở thôn Đại Oa này sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Huống gì, lúc đó cảm xúc của anh ta cũng đang trong trạng thái kích động cực độ, đầu óc hỗn độn, trong lúc suy tính thiệt hơn, thì một sai lầm không thể cứu vãn đã xảy ra.
Sau khi Trương Phương ngừng thở, hai người ủ rũ ngồi liệt xuống giường lò, thở phì phò như một con trâu. Mãi lâu sau, mới dần dần bình tĩnh lại, nhận thức mình đã gây ra tội lớn. Thôn Đại Oa bé như cái lỗ mũi, không đến hai ngày, mọi người sẽ nhận ra sự mất tích của Trương Phương, sự việc sẽ nhanh chóng bị đồn thổi ra bên ngoài, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là hủy xá.c và xóa dấu vết.
Đầu óc của Trương Phàm lanh lợi hơn Mạch Dã, tiên phong nghĩ ra cách chôn xá.c dưới giường lò. Hai người đã thức thâu đêm để đào giường lò lên, đặt th.i th.ể của Trương Phương vào trong, rồi lấp chặt đất, trát xi-măng lên trên. Như vậy, th.i th.ể của Trương Phương sẽ im hơi lặng tiếng mà nằm dưới chiếc quan tài được tạo thành từ đất và xi-măng. Mà giờ đang là mùa Đông, lò nhà Mạch Dã hôm nào cũng cháy rừng rực, ngọn lửa trong hốc lò ấy ngày đêm thiêu đốt quần áo, giày tất, da thịt, lông tóc, mỡ, xương của th.i th.ể...... rồi nhả khói ra khỏi ống.
Bọn họ lo lắng người khác sẽ ngửi thấy mùi bất thường ở trong phòng, liền nảy ra ý bỏ chim sẻ vào lò nướng để át mùi đi, đó là mùi nấu nướng thường thấy của người dân thôn Đại Oa, quả nhiên không một ai nghi ngờ.
Trương Phàm cố ý đến đồn cảnh sát để báo án, thúc giục cảnh sát tìm ra tung tích của Trương Phương, cũng chẳng qua là muốn bịt mắt thiên hạ mà thôi. Nhưng khi trong thôn bàn tán xôn xao, nghi ngờ Mạch Dã giế.t hại Trương Phương, Trương Phàm có chút đứng ngồi không yên, bèn nghĩ đối sách tiếp theo. Khi Lý Cường chấp pháp thô bạo, cứ thế bắt giam Mạch Dã lại, Trương Phàm biết ý chí của Mạch Dã yếu đuối, nếu không nghĩ cách, e là anh ta sẽ khai hết với cảnh sát mất.
Thế là, trong lúc mọi người không để ý, Trương Phàm đã dụ dỗ Diệp điên đến nhà mình, cho cô ta ăn uống, rồi chờ thời cơ giế.t hại. Anh ta dùng nước ấm để rửa sạch th.i th.ể, bao gồm tóc, nách, hậu môn, đều rửa sạch sẽ. Do đó mà anh ta nhớ được những đặc trưng trên cái xá.c, dưới bầu ngực phải có một vết bớt hình trăng khuyết, và ở trên xương bả vai có một vết sẹo không rõ ràng.
Anh ta mặc quần áo của Trương Phương cho cái xá.c, chỉ là trong lúc vội vàng không để ý đến nên đã đi nhầm tất, mà khi Trương Phương còn sống, yêu cái đẹp đến mức một cọng tóc cũng không dám tùy tiện xử lý. Vóc dáng của Diệp điên và Trương Phương rất giống nhau, đó cũng là nguyên nhân chính khiến anh ta chọn Diệp điên làm hình nhân thế mạng. Sau khi mặc quần áo cho cái xá.c, cộng thêm việc người sau khi chế.t sẽ xuất hiện một số thay đổi, dù có là người thân, cũng rất khó để nhận ra. Anh ta lại bóp chế.t một con mèo hoang, dùng móng của nó để cào lên mặt th.i th.ể, cho đến khi không còn nhận ra diện mạo ban đầu nữa.
Nhân lúc trời khuya thanh vắng, anh ta dùng xe ba gác, vứt th.i th.ể vào một nơi mà Quan Thượng Võ khi chăn dê nhất định sẽ đi qua.
Mọi thứ đều được lên kế hoạch rất tỉ mỉ chu đáo, từng chi tiết một đều được nghĩ đến, anh ta vốn tưởng sẽ có thể che giấu được mãi mãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]