Chiều ngày 8 tháng 7 năm 2002. Mưa rào.
Thị trấn Cổ Bảo huyện Lương Sơn tỉnh Tùng Giang, trong nhà Phí Nghị Lâm.
Tôi và Thẩm Thư đã khởi hành từ sáng sớm, lái xe hơn 300km, sau khi đến thị trấn Cổ Bảo, được đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương Trương Kì Chí dẫn đến nhà của Phí Nghị Lâm.
Thị trấn Cổ Bảo là một nơi nghèo tài nguyên, giao thông bất tiện, một thị trấn lâu đời và bảo thủ, đem so với những thị trấn cùng cấp khác, phát triển kinh tế gần như lạc hậu hơn cả chục năm. Nhà của Phí Nghị Lâm là một căn nhà mái bằng thấp, gạch xanh ngói đỏ loang lổ được khắc màu tàn tích của gió mưa. Lớp sơn xanh lá trên bề mặt cửa sổ rụng thành từng mảng, trong sân vườn mọc đầy cỏ dại.
Mở cửa bước vào, không gian trong phòng càng thêm bí bách. Ánh sáng trong phòng không được tốt, trong cái mờ mịt hình như còn phảng phất một làn khói bụi. Mùi ẩm thấp mốc meo ập thẳng vào mũi, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt choáng váng. Hai ông bà già tuổi đã qua thất thập đang ngồi trong gian bếp để nhóm lửa thổi cơm, trông thấy chúng tôi bước vào liền đứng dậy, trong biểu cảm hiền khô còn mang theo cả sự kinh ngạc.
Trương Kì Chí trước đây đã có hai lần đến nhà Phí Nghị Lâm, cũng đã gặp qua bố mẹ của ông ta, bước lên trước chào hỏi: “Chào hai cụ, hai cụ có khỏe không ạ? Có hai cảnh sát đến từ Sở Nguyên, muốn được gặp Nghị Lâm.” Bà cụ bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-nu-phap-y-mat-ma-ky-an/2898044/quyen-3-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.