Dưới tình hình Lý Minh Tử bị mất trí, việc truy tìm thân phận thực sự của người đàn ông ngược đãi mèo trở thành điểm đột phá quan trọng của vụ án.
Người đàn ông ngược đãi mèo đã quay 51 video đều lấy cùng một căn hộ để làm bối cảnh, những căn phòng với kiểu dáng và cách trang trí tương tự ở thành phố Sở Nguyên này đầy nhan nhản, không một manh mối để có thể điều tra. Hắn cởi trần trong đoạn video, nhưng lại che kín toàn bộ khuôn mặt, không để lộ ra một đặc trưng diện mạo nào, đã thế từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.
Công tác truy lùng gần như không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Thư đề xuất hướng điều tra của cậu ấy: “Trong 51 đoạn video, người đàn ông này đã ngược đãi ít nhất 60 con mèo đen, nhưng trên thực tế hắn có thể còn ngược đãi nhiều hơn con số đó. Mỗi con mèo đều má.u thịt be bét, có con thì đầu lìa khỏi thân, ngoại trừ một ít đầu mèo bị thu nhỏ, đa số xá.c mèo đều được đem xử lý. Người đàn ông ngược đãi mèo sống trong khu vực thành phố, không có điều kiện thuận lợi để đem vứt và chôn cất một lượng lớn xá.c mèo. Chỉ cần lần theo manh mối này để điều tra, tìm ra vị trí xử lý xá.c mèo của người đàn ông, là sẽ có thể vén được tấm màn chân tướng.”
Hướng đi là vậy, nhưng bắt tay vào điều tra lại khó khăn trùng trùng. Xá.c mèo thể tích nhỏ, dễ cất giấu, dùng bừa một túi ni-lông hay một bao tải để gói, là có thể mang theo bên người. Hơn nữa lựa chọn phương tiện vận chuyển cũng rất linh hoạt, người đàn ông đó có thể dùng xe điện, xe đạp, xe buýt, thậm chí là đi bộ, đều không gây sự chú ý cho người khác.
Các điều tra viên đã giăng lưới để điều tra, 48 giờ trôi qua, vẫn chưa có thu hoạch gì, ai nấy đều nản chí, cho rằng việc mò kim đáy bể như này sẽ không thu được kết quả. Nhưng mà, Thẩm Thư vẫn rất kiên trì, cậu ta cho rằng người đàn ông trong video đó trong vòng một năm rưỡi đã giế.t hại hàng chục, thậm chí hàng trăm con mèo đen, mà không gây sự sợ hãi và hoài nghi từ những người hàng xóm, nhất định phải có một thủ đoạn đặc biệt nào đó, tuy công tác tìm kiếm tương đối rườm rà, nhưng là con đường tích cực và hiệu quả nhất thời điểm hiện tại.
Khi không biết làm thế nào, Trình Giai lại dẫn Tần Hoan đến đội cảnh sát hình sự để gây thêm phiền phức, nghe ngóng về tiến triển mới nhất của vụ án: “Vụ án Thẩm Băng Băng bị hại đã gây xôn xao trong dư luận, rất nhiều kênh truyền thông đã nhảy vào đưa tin. Lãnh đạo đài mới đầu định đì bài phỏng vấn của em xuống, nhưng sau này phát hiện dù sao cũng không thể lấp liếm được, nếu để mặc các đài khác bóp méo sự thật, thì thà để đài bọn em tự đứng ra làm tiết mục còn hơn. Huống chi Thẩm Băng Băng còn là nhân viên của đài, chúng em mà im lặng thì cũng không được, nên đã bảo em thay đổi góc độ, dùng giọng điệu khóc trời thương dân, lên án hung thủ để phát sóng, tư liệu mà em nắm được toàn diện hơn những đài khác, tuy thời gian phát sóng chương trình bị đình trệ, nhưng đủ hấp dẫn, gây được tiếng vang, có thể coi là gặt hái lớn cả về lợi ích kinh tế và xã hội.” Trình Giai thao thao bất tuyệt, ngữ khí không thiếu sự đắc ý, Tần Hoan cũng đứng bên cạnh cười.
Tôi thờ ơ đáp: “Có thể giúp được cho tiết mục của em là tốt rồi.”
Trình Giai nói: “Thực ra, tiết mục này của bọn em lấy mảng tối của xã hội làm trụ cột, càng nhiều sự kiện má.u me, tiết mục của bọn em càng đắt khách. Nhưng em không hy vọng tiết mục này sẽ phát triển hưng thịnh mãi, giống như câu đối được treo trước cửa một hiệu thuốc ngày xưa --- Đãn nguyện thế nhân giai vô bệnh/ Hà ưu giá thượng dược sinh trần (Chỉ mong người đời không còn bệnh/ Lo gì kệ thuốc phủ bụi trần).”
Luôn có những kẻ cười nhạo cánh phóng viên rằng sâu thẳm trong lòng “chỉ sợ thiên hạ bất loạn”, thế là Trình Giai liền dùng những lời lẽ đường đường chính chính để tự bôi son trát phấn cho mình. Tôi đang bận bù đầu, chẳng buồn tiếp lời con bé.
Trình Giai có chút khó xử, nhưng giấu đi rất nhanh. Con bé cúi người, áp sát vào tai tôi một cách thân mật rồi nói: “Việc tìm xá.c mèo đen hiện tiến triển tới đâu rồi?”
Tôi nghĩ bụng, nhất cử nhất động trong đội cảnh sát đều không qua mắt được con bé Trình Giai, nó đúng là sinh ra để làm phóng viên, bèn nói thật: “Chưa có tiến triển, Sở Nguyên to như thế, đâu có dễ tìm.”
Trình Giai đáp: “Cũng phải, chị nghĩ mà xem, con mèo bé tí thế, vứt bừa xuống sông, bị nước cuốn trôi xa. Đừng nói là mấy chục con, đến mấy trăm con cũng chẳng tìm ra.”
Con bé thấy tôi không có hứng nói chuyện, liền cụt hứng, bảo: “Chị bận việc mình đi, em qua chỗ Hai Lượng xem thế nào.” Tôi đáp: “Không biết bọn họ có đây không, em qua xem thử đi.”
Tần Hoan xá.ch máy quay lảo đảo bám theo đít Trình Giai, lúc gần đến cửa đột nhiên quay đầu lại, rụt rè nói: “Có một chỗ không biết mọi người đã tìm qua chưa.”
Tôi ngẩng đầu cảnh giác, hỏi: “Chỗ nào?”
“Ở thị trấn Tiểu Tương có một bể xử lý an toàn sinh học do Sở Vệ sinh môi trường thành phố đầu tư xây dựng, rất nhiều xá.c gia súc gia cầm được vứt xuống đó, năm ngoái em đã đến đấy để phỏng vấn chuyên mục [Nông thôn mới].” Giọng của Tần Hoan rất nhỏ.
Trình Giai vểnh tai nghe cậu ta nói xong, mới đá vào mông cậu ta một cái, bảo: “Sao không nói sớm?”
Tần Hoan rụt rè đáp: “Tôi chẳng biết có ích hay không, nên không dám nói bừa.”
Tôi không chậm trễ, lập tức nhấc điện thoại lên báo cáo cho Thẩm Thư về manh mối này.
- ------------------------------------
2 tiếng sau.
Bể xử lý an toàn sinh học ở thị trấn Tiểu Tương.
Bể xử lý an toàn sinh học thực chất là một cái giếng sâu bằng bê-tông, gần 100 mét khối, có hai miệng giếng, được đậy bằng những nắp sắt nặng chục kí, chuyên dùng để chứa xá.c những gia súc gia cầm mắc bệnh của các hộ gia đình, tránh để họ vứt xá.c gia súc gia cầm bừa bãi ra đồng ruộng. Cái bể xử lý này mới được xây cách đây hai năm, là bể duy nhất trong thành phố.
Bể xử lý chỉ có một nhân viên quản lý thường xuyên, tên là Vương Văn Thành, gần 50 tuổi, là kế toán tại Ủy ban thôn Vương Gia Bảo ở thị trấn Tiểu Tương. Ông ta vóc dáng thấp bé, lại mặc quần thùng thình, eo giắt một chùm chìa khóa, hơn hai mươi mấy chìa, bước đi kêu lẻng xẻng.
“Tình hình cụ thể thế nào đừng hỏi tôi, một ngày tôi đến đây không quá một tiếng thì biết gì?” Vương Văn Thành nói chuyện rất to, thẳng thừng hùng hổ, giọng điệu bất cần.
“Đúng, thị trấn bảo tôi quản lý khu này, nhưng quản sao được? Ý thức con người bây giờ quá kém, quy tắc anh đặt ra bọn họ vờ như không nhìn thấy, các anh làm được gì?
“Cái miệng giếng này lúc mới xây còn có ích, mọi người thấy mới mẻ, nhà ai có gia súc gia cầm chế.t sẽ đem chở đến đây, đăng ký theo quy định --- cái này miễn phí, chỉ cần đăng ký là được. Sau này thì lười, căn bản chẳng thèm đánh tiếng là kéo gia súc đến, mở nắp giếng ra mà đổ vào trong, quản không được!
“...... khóa nắp giếng lại, thì người dân càng tiện hơn, đem gà lợn chế.t vứt xuống bên cạnh rồi bỏ đi. Cuối cùng lại phải đến tay tôi đem bỏ chúng vào trong, không nhẽ lại để mặc nó thối rữa ở cạnh giếng à? Sau này tôi chẳng khóa nữa, cho vứt thoải mái. Tôi nói chứ, cái giếng này xây lên chỉ phí tiền, chỉ tổ gieo thêm rắc rối cho chúng tôi, đã thế tôi còn chẳng được trả đồng lương nào.”
Thẩm Thư đợi ông ta kêu ca xong, chỉ vào camera trên giếng, hỏi: “Camera kia vẫn hoạt động bình thường chứ?”
Vương Văn Thành trợn mắt đáp: “Không hoạt động sao được? Cái giếng này mấy tháng mới xử lý một lần, vứt người xuống còn chẳng biết ấy chứ, ngộ nhỡ trẻ con nhà ai nghịch ngợm xong ngã xuống thì lớn chuyện, không có camera thì ai gánh được trách nhiệm?”
Đội cảnh sát hình sự đã trích xuất toàn bộ tư liệu hình ảnh mà Vương Văn Thành lưu lại, xem qua một lượt.
Độ phân giải của video rất thấp, cảnh quay ban sáng còn miễn cưỡng phân biệt được, chứ ban đêm thì rất khó để nhìn rõ, có những lúc chỉ mơ hồ thấy được vài bóng người đang cử động, đến già trẻ gái trai cũng chẳng nhận ra.
Điều đó đã khiến cho công tác thu thập bằng chứng càng trở nên khó khăn. 12 cảnh sát hình sự phân thành 6 tổ, luân phiên xem những đoạn băng ghi hình. Ông trời không phụ người có tâm, trong đoạn ghi hình ban đêm cách đây 97 ngày, có điều tra viên đã phát hiện một người đàn ông đã vứt xá.c một động vật trông rất giống mèo trưởng thành xuống bể xử lý an toàn sinh học.
Tổ điều tra đã trích xuất đoạn ghi hình chỉ dài có mấy giây này ra, qua xử lý tăng cường và lọc sạch, xá.c định loài động vật bị vứt xuống bể xử lý là một con mèo không đầu. Nhưng mà, người đàn ông vứt xá.c mèo luôn cúi gằm, không thể thấy được mặt hắn.
Tổ điều tra tiếp tục cố gắng, lần lượt thu được những đoạn video ghi lại cảnh nghi là vứt xá.c mèo vào 75 ngày và 32 ngày trước đó. Qua xử lý hậu kỳ, đã thu được một cảnh quay cực kỳ đắt giá --- là khuôn mặt khá rõ nét của người đàn ông đó.
Khi khuôn mặt của hắn dần dần được phóng đại và càng lúc càng rõ, tổ điều tra không ít thì nhiều cũng cảm thấy kinh ngạc --- Không ngờ lại là người đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]