“Mẹ, lão Lưu đâu?” Lưu Tử Quân về đến nhà, thấy mẹ một mình quỳ ở phật đàn, đèn cũng không mở, chỉ có hai ngọn nến thắp ở phật đàn trước mặt, không khỏi hỏi.
“Ba con xã giao nhiều, buổi tối gọi điện nói không về ăn cơm, con hôm nay sao về sớm vậy?” Mẹ Lưu Tử Quân quy củ bái bái pho tượng phật mạ vàng ở góc phòng khách xong mới đứng lên nói.
Thấy vẻ mặt xem thường của con, còn nói thêm, “Lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa chịu lớn, gọi lão Lưu gì a, ông ấy là ba con.”
“Đã biết, mẹ ăn cơm chưa? Mẹ sao không ra ngoài dạo phố, cả ngày ngơ ngẩn trong nhà bái bồ tát, rồi cằn nhằn.” Lưu Tử Quân nghe mẹ nói buổi tối ba không về ăn cơm liền biết chuyện gì xảy ra, anh không phải đa tình trời sinh, thật sự là trong nhà có tấm gương, ba là lãnh đạo khu vực Uyển Bình, Hạ Châu lại là khu kinh tế mới, nơi này một trưởng thôn đã ngạo mạn hơn bình thường, đừng nói là lãnh đạo, chỉ là không tham ô, lưu chuyển như thường cũng giàu có hơn ở địa phương khác nhiều.
Ba anh phỏng chừng có tiểu tam, mẹ hàng năm ăn chay niệm phật, hoàn toàn mặc kệ, chỉ cần người đàn bà kia không tiến vào nhà bà thì không việc gì.
Mưa dầm thấm đất, Lưu Tử Quân cũng dần hình thành tính tình như bây giờ.
“Mẹ có ăn cháo,con ăn không, không thì nói mẹ mua món khác cho con.” Dương Tuyết Anh bản thân tuy ăn chay niệm phật, nhưng đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-mua-nha-cua-co-nang-nam-tinh/2485628/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.