50.
Tôi nằm viện một tuần mới về.
51.
Trong nhà có nhiều vết tích của Lâm Miên lắm. Tôi vừa nhìn sẽ nhớ em mất.
52.
Đành vứt hết vậy.
53.
Tôi không nỡ.
54.
Bỗng thấy quyển lưu bút hồi hai đứa học chung.
55.
Tôi ghi những lời tỏ bày vào đấy.
Lâm Miên ngốc muốn chết, em nào hay biết gì.
56.
Hóa ra em ấy không ngốc.
57.
Em bảo em cũng thích tôi.
58.
Tôi mới ngốc.
59.
Tôi mất ngủ.
60.
Lưu bút có ghi lại số điện thoại của bè bạn. Những con số của rất nhiều năm về trước.
Tôi điên thật rồi, thế mà lại gọi.
61.
Kết nối.
62.
Bắt máy.
63.
Dừng cuộc gọi.
64.
Tôi cúp máy.
Chẳng phải phép gì.
65.
Tôi nhắn tin.
Xin lỗi, đây là số máy trước của vợ tôi.
66.
Người ta không trả lời.
67.
Tôi nhập số lần nữa.
68.
Khốn kiếp…
69.
Số điện thoại không tồn tại.
70.
Người làm đến dọn dẹp.
71.
Quỹ đen của tôi đâu?
72.
Tìm được rồi, ra là ở ngăn kéo dưới cùng sát vách trái phòng khách.
73.
Có cả giấy kết quả khám bệnh, hôm trước tôi lái xe gây tai nạn phải nhập viện.
Tôi không cho Lâm Miên hay.
74.
Rõ là tôi đã giấu nó rồi.
75.
Sao mà phiền thế.
Tôi không muốn dọn.
76.
Tìm được nhật kí của Lâm Miên!
77.
Hóa ra em ấy viết trên lưu bút lời tỏ tình với tôi.
Tôi khờ quá, tôi không biết gì.
78.
Em cũng thú nhận em lén uống rượu.
79.
Tối hôm ấy em hôn tôi, mà tôi thì bị dị ứng.
Em tưởng là do hải sản.
80.
Em tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-mat-ngu/1117528/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.