Lâm Huyền sau đó thực sự đã bình tĩnh lại đồi chút. Lúc này y nhìn tới đám người Đới Thành đang đứng tụm lại một chỗ với nhau ở đối diện. Có chút hoài niệm. 
Y nhớ lúc trước là y cùng Quý Lãng tìm thấy Đới Thành ở trong núi hoang. Nơi đó sinh vật rất ít đất đai lại khô cằn ấy vậy mà Đới Thành vẫn sống được tới lúc gặp họ. Khi đó hắn rất cảnh giác với hai người còn cắn Quý Lãng không ít. 
Còn Trang Dung lúc nhỏ rất ngây thơ đích xác là một tiểu yêu đơn thuần dễ lừa. Chỉ có mấy câu mà suýt chút đã bị người bắt đi làm linh sủng. Nếu không phải gặp hai người e là không biết sống chết ra sao. 
Cẩm Lan thì bị người coi là cá cảnh mà mua bán, Kim Thần cùng Thiên Ngạc thì bị người phát hiện cho vào khu nuôi dưỡng bảo tồn, Thẩm Ly thì nhẹ nhàng hơn lẩn trốn trong loài người làm thú cưng. Sung sướng nhất chắc là 
Diệp Thanh Trúc và Đà Niên hết ăn rồi ngủ ở sở thú. 
Vậy mà giờ đều trưởng thành cả rồi đều sống rất tốt ở nhân gian còn tự có địa vị nhất định cho bản thân nữa. 
Lâm Huyền nhìn họ ánh mắt đều là ý cười. Y nhẹ giọng. 
- Đứng xa như vậy? Không nhớ ta sao? 
Không thể trách họ không nhận ra y. Đới Thành và những người khác biết y không phải con người nhưng họ lại không biết nguyên hình của y là loài nào. Chưa kể khi đó Lâm Huyền luôn dịch dung che đi dung mạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-lam-viec-va-cham-soc-yeu-quai-cua-bac-si-quy/3681469/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.