Quý Lâm giải trừ cấm trú trên người anh vũ dùng linh lực hong khô lông cho nó. Chừng mấy phút sau anh vũ tỉnh lại. Nó nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt đậu đen của mình đếm khi thấy Quý Lâm đang ngồi gần đó thì như mũi tên lên dây cót lao tới ôm chân anh.
- Chủ nhân yêu dấu của ta~ Ta biết ngài sẽ không nhẫn tâm với sinh linh bé nhỏ này đâu mà.
Vừa nói nó vừa ra sức dụi đầu lên chân anh làm nũng. Giọng điệu ngọt sớt lấy lòng chứ có như hôm qua đâu.
- Là cha ta bảo ngươi tới đây?
Anh vũ gật đầu ngay lập tức gật lấy gật để chỉ sợ Quý Lâm không thấy.
- Đúng đúng đúng là lão già.. à không lão gia kêu ta đến. chủ nhân yên tâm đi ta có ích có thể giúp ngài rất nhiều luôn đó. Ta có thể châm lửa, có thể thắp sáng, có thể sưởi ấm còn làm ấm giường cho ngài được nữa. Á!
Anh vũ vừa rứt lời lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bẫng ngay sau đó liền thân mật hôm môi cùng tường nhà. Một cú trấn động làm nó như được giác ngộ luôn.
Trình Thu Bạch vừa vào liền nghe thấy câu cuối cùng nó nói. Cái gì mà có thể làm ấm giường chứ? Anh chủ mà cần nó à? Vị trí đó là của hắn của một mình hắn của riêng hắn thôi. Trình Thu Bạch hai mắt tóe lửa nhìn cái thứ gia cầm dám láo xược với hắn đã thế còn có ý định đá hắn để thượng vị liền không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-lam-viec-va-cham-soc-yeu-quai-cua-bac-si-quy/3649502/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.