Chương trước
Chương sau
Nhà họ Tố là thương nhân chuyên buôn vàng cùng đá quý ngọc hiếm mấy đời liền vẫn luôn như vậy mãi đến đời ông nội của Tố Trung là Tố Hoành thì phất lên như diều gặp gió như nắng ban trưa. Nhờ vậy mà của cải nhà họ Tố rất nhiều dư dả mấy đời đến tận đời Tố Trung vẫn không cần lo nghĩ.

Ấy vậy mà dạo gần đây khoảng 2-3 tháng đổ lại chuyện làm ăn của gia đình gặp khó khăn khắp chốn làm gì cũng khôn được thuận lợi. Không khí trong nhà cũng trở nên âm u trầm lặng hẳn.

Đã vậy một tháng trước con trai lớn của Tố Trung trong lúc đi đàm phán chuyện làm ăn liền gặp tai nạn giao thông qua đời. Khi đó Quý Lâm trùng hợp gặp một nhà Tố Trung trong bệnh viện nhìn ấn đường cùng sắc mặt cả mấy người một lượt liền đoán ra có gì không ổn nên anh liền đưa danh thiếp của mình cho Tố Trung.

Mà Tố Trung khi ấy đau lòng vì con trai lớn nên chả buồn bện tâm đến anh sau đó khi sự việc vừa qua nửa tháng ông lại nhận được tin con trai thứ của mình qua đời vì tai nạn lúc động thổ xây nhà. Chỉ trong chưa đầy một tháng liên tục đón nhận tin dữ từ hai người con trai khiến Tố Trung như già đi cả chục tuổi. Vợ ông cũng không nhịn được mà nhập viện mấy lần.

Sau cái chết của hai người con cả nhà Tố Trung liền không ai yên ổn sảy ra đủ thứ chuyện. Con gái nhỏ hôm trước đột nhiên ngất xỉu trên trường đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, con trai thứ 3 thì đi leo núi với bạn xém chút ngã chết. Lúc này cũng có người quen nhắc nhở Tố Trung có khi nhà ông dính phải thứ gì không sạch sẽ cũng nên. Thử tìm thầy về xem sao.

Tố Trung nghe cũng thấy đúng dẫu sao 2 mạng người cũng không xem như không được. Sau đó ông cũng thử tìm kiếm khắp nơi mời biết bao người nhưng không có tác dụng. Kết quả hôm qua lại nhìn thấy tấm danh thiếp của Quý Lâm kẹp trong áo rơi ra ông chợt nhớ tới lời anh nhắc lúc ở bệnh viện liền cảm thấy có lẽ anh biết gì đó nên hôm này liền lần theo địa chỉ tìm tới.

Đứng trước cửa phòng khám nhìn bảng hiệu trên đầu ông cũng khó hiểu mà nhìn danh thiếp mấy làn xong vẫn cắn răng bước vào. Đây xem như con đường cuối để cứu cả nhà ông rồi ông chỉ có thể liều một phen.

Quý Lâm nghe Tố Trung kể lại một lượt tất cả cũng trầm tư không kém. Một tháng hai mạng người đây không phải chuyện nhỏ. Chưa kể đứa con gái nhỏ của Tố Trung có khả năng bị bắt hồn nếu linh hồn rời khỏi thân xác quá lâu sẽ chết. Còn đứa con trai thứ ba kia đáng lí cũng chẳng sống được đến giờ bởi theo trường hợp của hai đứa con trước thì cái chết của cậu ba nhà họ Tố là điều không tránh khỏi xem ra là có người giúp đỡ nên mới may mắn thoát chết.

- tôi hiểu rồi. Vậy ông chủ Tố không phiền nếu dẫn tôi tới gặp con trai con gái ông chứ?

- không, không, tất nhiên không phiền, mời đọa trưởng. chúng ta đi ngay thôi cả hai đứa đều đang ở nhà tôi đưa ngài đi ngay.

- được vậy đi thôi.

Tố Trung gấp rút đứng dậy mở cửa làm động tác mời với Quý Lâm. Anh cũng kệ ông mà đi ra theo. Trước khi đi thì dặn dò Tư Nhiên vag Tô Doanh một cái rồi mới ra cửa. Kết quả lại thấy Tiểu Bạch đang cắn ống quần mình. Anh nhìn ánh mắt nó như thể đang nói với anh: cho đi chung đi mờ, năn nỉ ó.

Quý Lâm bật cười một cái xong cuối cùng vẫn bế nó lên theo. Tiểu Bạch đạt được ước nguyện liền ngoan ngoãn ở trong lòng Quý Lâm không làm phiền anh.

Tố Trung lái xe đưa anh đến nhà họ Tố. Đây là một căn biệt thự sân vườn ở ngoại ô nhìn qua thì đúng là mấy đời nhà họ Tố làm ăn rất được đi. Nhưng chỉ vừa mới bước vào cổng Quý Lâm đã nhìn thấy một đống khí đen tỏa ra từ căn biệt thự. Quý Lâm bèn ôm Tiểu Bạch đi nhìn một lượt cả căn nhà kết quả không tìm được nguồn gốc của âm khí vậy thì chỉ có thể là một nhà Tố gia đang bị ám.



Sau đó Tố Trung dẫn anh lên tần hai phòng thứ ba bên phải là của đứa con trai thứ ba bên cạnh là phòng của con gái út. Lúc này Tố phu nhân từ phòng con gái út đi ra. Bà vừa lau qua người cho con gái. Từ ngày con bé đột nhiên ngất xỉu rồi hôn mê bà vẫn làm vậy thường xuyên.

Quý Lâm nhìn bà, từ khuân mặt ngũ quan có thể thấy được đây là một quý bà có số phú quý, phúc hậu khí chất thanh cao quý phái nhưng đó chỉ là trước đây. Sau khi trải qua hai cú sốc vừa qua bà đã không còn giữ được cái khí chất ấy nữa cũng không khác Tố Trung là bao. Già đi bao nhiêu gương mặt cũng xanh xao hốc hác ánh mắt đã mất đi ánh sáng nếu không phải hai đứa út vẫn còn cách có lẽ bà cũng không thiết tha mà trụ đến giờ.

- anh à đây là......

Bà nhìn Quý Lâm rồi hướng chồng hỏi. Trong giọng nói nghe ra được sự kích động nhẹ.

- là đạo trưởng Quý! lần này Tiểu Quan và Uyển Uyển chắc chắn sẽ không sao nữa.

Ông vừa nói vừa vuốt tay bà an ủi giọng điệu chính là hy vọng mười phần vào Quý Lâm.  

- ông chủ Tố tôi vào phòng được chứ?

Quý Lâm nhẹ giọng đề nghị. Âm thanh không lớn nhưng nghe được cảm giác rất an tâm. Tố Trung vội gật đầu mấy cái sau đó mở cửa phòng con trai út ngay gần đấy cho Quý Lâm.

Tiểu Bạch từ trên tay anh nhảy xuống đi vào phòng trước mà Quý Lâm cũng đi theo ngay sau đó. Bên trong phòng rộng rãi nhưng lại tối tăm âm u cửa sổ kéo kín rèm không khí trong phòng cũng mang khí lạnh nhè nhẹ. Tố Quan nằm trên giường dáng vẻ phờ phạc thấy rõ mặt mũi cũng xanh xao không kém ông bà Tố. Lần suýt chết ấy tuy vẫn sống nhưng cũng đem nửa cái mạng của anh đi.

Bà Tố chạy lại giường thấy con trai tỉnh bèn đỡ người dạy lấy gối kê ra sau cho con trai dựa vào. Tố quan cả người hốc hác quầng thâm trên mắt cực kì rõ ràng nhìn ba mình cùng thanh niên xe lạ bên cạnh gian nan lên tiếng.

- ba đây là ...đạo trưởng người mời sao?

- đúng vậy đúng vậy. tiểu quan à con mau..mau kể lại rõ ràng chuyện hôm đó với đạo trưởng đi ngài ấy sẽ giúp con.

Tố Quan nghe ba mình nói trong mắt cũng đem theo chút hy vọng nhìn Quý Lâm. anh chỉ cười rồi gật nhẹ với cậu một cái. Tố Quan cụp mắt bắt đầu khó khăn kể lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.