Chương trước
Chương sau
*ding dong*

Cửa phòng khám được mở ra, 1 cô gái trẻ trung xinh xắn bước vào trên người là bộ đồng phục nhân viên của phòng khám. Tô Doanh cầm phong thư trong tay gõ cửa văn phòng Quý Lâm.

- anh Quý, thư của anh tới nè.

Nói xong cô mở cửa bước vào trong. Trong văn phòng thanh niên ngồi trước bàn làm việc xử lí công việc của mình. Quý Lâm vươn tay nhận thư, cảm ơn Tô Doanh 1 cái rồi tiếp tục công việc. Tô Doanh cũng không bận tâm thái độ của anh mà ra ngoài. Anh Quý nhà bọn họ lúc nào chẳng vậy bận tâm chi chứ thà ra ngoài tìm mấy bé cưng còn hơn.

Quý Lâm để phong thư sang bên cạnh không có ý định xem nó. Bởi anh biết người gửi không ai khác ngoài lão cha của anh. Quý Lãng - lão đạo sĩ không đứng đắn nào đó ở núi Côn Lôn. Cái danh đạo sĩ núi Côn Lôn kia là ông tự xưng chứ Quý Lâm 1 chút cũng không tin.

Từ khi anh tốt nghiệp mở phòng khám lão cha liền lên đường lang thang theo lời ông nói thì đó là vân du tứ hải. Mỗi tháng anh đều sẽ nhận được thư của ông đều là chuyện lông gà vỏ tỏi hoặc là ông gặp ai hay thu phục được yêu quái gì vân vân. Tóm lại mấy thứ huyền học đó của ông Quý Lâm không quan tâm anh cũng không có hứng thú nên cũng chỉ đáp vài câu qua loa.

Nhưng lần này có điều đặc biệt. Anh cất phong thư vô ngăn kéo lại xử lí công việc đến tầm 6 rưỡi chiều thì cho Tô Doanh tan làm. Chờ cô bé về anh liền thu xếp giấy tờ chuẩn bị đóng cửa phòng khám. Đúng lúc điện thoại của anh kêu hiện thị cuộc gọi. Người gọi là lão cha không đứng đắn của anh. Quý Lâm bắt máy.

- alo, cha có chuyện gì à?

Đầu bên kia không lên tiếng ngay mà mất 1 lúc cũng bởi vậy Quý Lâm nghe được rất nhiều tiếng ồn bên đó là tiếng sóng biển còn có tiếng gió. Lão già ra biển chơi sao? Biết tận hưởng thật đấy.

- không gì muốn hỏi xem con nhận được thư chưa thôi

- nhận được rồi. tháng nào cũng gửi mà sao tự nhiên lại gọi hỏi thăm vậy ạ?

Lại ngừng 1 chút dường như ông còn đang dang dở việc gì đó nhưng Quý Lâm không ghe rõ chỉ thấy 1 loạt tạp âm mà thôi.

- cha đang làm gì vậy? ở đó có chuyện gì à?



Lần này thì nhanh hơn tạp âm cũng không thấy nữa.

- không sao đã xong rồi. con nói nhận được thư rồi vậy đã đọc chưa?

- chẳng phải lần nào cũng giống nhau sao? con lười đọc

- hả? tiểu tử thúi con chưa đọc sao? lần này có khác mà

- ồ khác chỗ nào?

Quý Lâm dửng dưng như không đáp lại ông 1 bên nghe điện thoai 1 bên chơi với mèo nhỏ trong buồng gửi nuôi của phòng khám. Đó là 1 con mèo anh lông ngắn phổ thông cỡ 2 tuổi đang vui vẻ chơi đùa với tay anh.

- lần này không chỉ có thư mà còn có quà đính kèm đó.

Quý Lãng bên kia cười 1 cái thiếu phúc hậu nói với con trai mình.

- quà đính kèm? sẽ không phải thứ gì kì quái chứ?

Quý Lâm mày kiếm hơi cau nghi hoặc hỏi. Quà của lão cha anh nhận không ít nhưng thứ bình thường thì lại ít không tưởng không có kì quái nhất chỉ có kì quái hơn.

- kì quái gì chứ chẳng phải con thích động vật sao? gửi cho con vài con thú nhỏ thôi mà. ta thấy chúng khá dễ thương có lẽ con sẽ thích.

Quý Lãng bộ dạng cha hiền thương con nói nghe đến hay nhưng Quý Lâm vẫn cứ thấy không ổn chỗ nào nhưng anh không nói rõ được. Nếu chỉ là động vật nhỏ thì thôi cũng chấp nhận được dù gì phòng khám của anh cũng không thiếu chỗ.



- thôi được. vậy chừng nào gửi tới? ngày mai hay bao lâu?

Quý Lâm muốn hỏi rõ để còn tiện dặn dò nhân viên trong phòng khám. Nhưng lão cha bên kia lại ra vẻ thần bí khó hiểu.

- he he nhanh thôi một chốc nữa là tới.

Một chốc? Vẻ mặt anh tràn đầy khó hiểu lần không tin. Chỗ lão cha tuyệt đối không gần anh là gửi từ bao giờ mà ông lại chắc chắn tới vậy?

Như cảm nhận được điều gì đó Quý Lâm đi ra cửa phòng khám nhìn quanh. Kết quả đập vào mắt anh là 1 cục bông đen thùi lùi lông cả người xoăn xoăn 2 tai rủ xuống 1 đôi mắt đen tròn long lanh ánh nước. Chó Poodle? phải không?

Quý Lâm ngổn ngang nhìn vật nhỏ trước mắt hình như là chó con trông có vẻ mới được 4-5 tháng gì đó. Nhưng sau đó anh lại khó hiểu khi nhìn thấy đuôi nó. Chó Poodle có con nào đuôi dài như kia chứ? Đã thế còn có 1 nhúm lông ở cuối đuôi nhìn sao cũng kì kì. Quý Lâm lặng thinh nhìn chó nhỏ thật kĩ sau đó chợt phát hiện hình như vật nỏ này hơi kì lạ đuôi dài bất thường cùng 1 nhúm lông cũng bất thường, cơ thể nhìn kĩ mới thấy không giống chó con lắm mà thon thon dài dài chân cũng không có móng vuốt của chó mà nhìn khá giống vuốt của loài ăn cỏ. Này là ..... con gì? Không phải chó sao?

Quý Lãng thấy con trai đột nhiên im lặng thì lạ lạ ông lên tiếng hỏi.

- Lâm Tử, sao vậy con? có chuyện gì rồi à?

Quý Lâm hồi thần lại bèn không nhịn được hỏi lão cha.

- cha gửi con gì tới vậy? sao con không biết có sinh vật như này thế chó không ra c...

Quý Lâm chưa nói hết bên kia lão cha anh đã nhảy vô. Giọng điệu có vẻ hơi tức giận kèm theo không thể tin nổi.

- ai nói với con đó là chó? con có thấy con chó nào như nó không? đó là kì lân! là kì lân có biết không?

Quý Lâm nghe lão cha gầm rú bên trong điện thoại 1 bộ ngơ ngác mờ mịt đầy mặt. Hình như....anh nghe nhầm thì phải. lão cho nó chó nhỏ trước mặt anh là............... kì lân?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?! Là tên của nó hay là kì lân mà anh đang nghĩ vậy???????????????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.