Vừa hết tiết Ngô Vịnh Tranh liền quay ra ngóng trông hành lang lớp học, chẳng mấy chốc thấy cô ấy cùng bạn học nắm tay nhau đi qua.
Ngồi lúc anh nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đứng dậy ra ngoài, bởi vì mỗi khi muốn đi WC đều phải qua lớp anh, cho nên anh tính thời gian rất chuẩn để khi cô quay lại có thể thoáng chạm mặt nhau.
Lúc ra anh cửa vừa vặn khi cô từ cuối hành lang tới, Ngô Vịnh Tranh cuống tới đỏ bừng cả mặt, cố gắng lắm mới có thể đè nén tâm trạng kích động của mình, tỏ vẻ thản nhiên hiên ngang bước qua cô.
Chuyện đau khổ nhất là anh phát hiện ra mình thấp hơn cô nửa cái đầu, vì vậy tự thúc ép bản thân chơi bóng rổ với uống thứ cực ghét là sữa, thế mà mãi vẫn chưa cao lên. Anh biết các bạn trong lớp đều lén cười nhạo sau lưng là "chú lùn", là "mọt sách"
Trần Âm vừa đi vừa chuyện với bạn, phát hiện ra mình lại gặp tên ngốc kia, vẻ mặt cậu ta đỏ bừng, luống cuống tay chân lướt qua cô, đã thế cậu ta còn nghĩ cô không phát hiện ra cậu ta liếc trộm cô.
Cô không nhịn được cười trộm trong lòng: "Hì hì, đồ ngốc"
Ngô Vịnh Tranh tin rằng đời này thực sự có tiên nữ, Trần Âm lớp bên cạnh chính là tiên nữ trong lòng anh.
Có lần tan học anh đạp xe về nhà, thấy cô nâng đứa bé ngã xe đạp dậy,đã thế cô còn lo cho đứa bé nên ở lại đợi người nhà nó tới đón.
Ngô Vịnh Tranh đứng ở xa lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-vo-chong-lam-gia/787368/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.