Sau khi cuộc họp kết thúc, ông cụ Lê gọi Lê Cảnh Nghi ở lại, đặt tay lên vai anh.
“Cảnh Nghi. Lê Thị chính là thành quả mà tổ tiên mười tám đời phải vất vả lắm mới giữ vững và đi đến phát triển như ngày hôm nay, ta giao nó lại cho cháu. Cháu nhất định không được làm ta thất vọng.”
“Cháu xin ông hãy tin ở cháu.” Lê Cảnh Nghi cúi đầu đầy nghiêm túc.
Anh kính trọng ông là một trưởng bối trong nhà. Cho dù ông có đặt kỳ vọng nhiều vào anh, cho dù nhiều lúc ông vì sự độc tài của mình mà nặng lời mà thất vọng, vẫn luôn cung kính như bưng. Lần này có thể nhận được số phiếu bầu của ông, anh có chút không ngờ được. Nhưng sau này khi hiểu ra, lại càng không khỏi kính phục ông.
Sáng nay Lê Minh Huy trở lại nước ngoài. Hắn ta đơn độc đứng chờ ở cửa khẩu sân bay, trên mặt không hiện vui buồn, không rõ là thanh thản hay là không cam tâm, là tức giận hay chấp nhận.
Lúc hắn chuẩn bị đến sân bay, Lê Cảnh Nghi lại đến tiễn hắn.
“Chúc mừng cháu, đã trúng cử chức chủ tịch mà cháu mong muốn.” Hắn nói với Lê Cảnh Nghi. Không biết có phải là lời chúc thật lòng không.
“Chú thừa biết là cháu chưa từng đặt Lê Thị trong lòng. Điều này không phải chỉ có chú biết, tất cả mọi người trong nhà đều biết.” Lê Cảnh Nghi nói.
“Ha, nhưng không phải bọn họ thà để một người không coi trọng, còn hơn là tin tưởng vào ta hay sao?” Lê Minh Huy đột nhiên cười. Cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-do-sep-tong/927979/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.