Làm sao cô nhầm lẫn cho được với gương mặt này. Cô đã từng canh cánh trong lòng bao nhiêu lâu, ghen tị biết bao nhiêu lần khi nhìn vào tấm ảnh chụp năm đó.
“Tôi là Tần Minh Nguyệt, là bạn thời đại học của Cảnh Nghi. Chúng ta đã gặp nhau mấy ngày trước.” Cô ta đi đến gần giới thiệu. Để mấy quả táo vào trong giỏ hàng của Thẩm Thường Hi.
Nếu như không tính đến việc lần trước chạm mặt không quá mấy giây ở văn phòng, đây có thể coi là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt trực tiếp.
Người thật bên ngoài quả thật rất khác so với trong ảnh.
Cho đến khi Tần Minh Nguyệt đứng trước mặt, Thẩm Thường Hi mới có cơ hội đánh giá gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, bờ môi căng mọng đỏ chót, váy trên người cũng là loại khoét sâu táo bạo, lộ ra đường cong quyến rũ có lồi có lõm. Không hổ là người đã định cư bên nước ngoài lâu năm. So với phong cách truyền thống văn hóa trong nước có chút thoáng.
“Tôi biết cô.” Thẩm Thường Hi khách sáo đáp lại cô ta: “Cũng từng nghe Cảnh Nghi nhắc qua.”
Không nói cô còn biết cô ta chính là vị giám đốc chiến lược mới tới kia. Cổ đông lớn của công ty anh.
Cô ta nhìn cô, khuôn mặt, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa ý vị sâu xa: “Hôm trước sao đột nhiên cô lại rời đi như vậy? Cảnh Nghi đã rất lo lắng cho cô đó.”
Một câu Cảnh Nghi, hai câu cũng Cảnh Nghi, có lẽ xưng hô thân mật như vậy mới chính là vấn đề.
“Cảm ơn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-do-sep-tong/927965/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.