Thẩm Thường Hi không sợ thất bại, chỉ sợ lỗi lầm của mình đem đến cho người khác sự thất vọng. Còn là những nhân viên mới đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, vậy nên mới không ngừng than thở với người bạn trai ưu tú của mình.
“Em còn đang rất áy náy với nhân viên vì vừa mới đến công ty đã làm vụt mất hợp đồng lớn. Bây giờ liền có thể yên tâm rồi. Tất cả là nhờ có anh.” Ban nãy còn khó chịu với anh, bây giờ cảm thấy bản thân mới là đồ nhỏ nhen. Lúc trước còn mạnh miệng nói công tư phân minh, bây giờ người không công tư phân minh cũng vẫn là cô.
Nhìn thấy dáng vẻ vui cười trở lại của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cũng không tự chủ được mà cong lên khóe môi.
“Nói như vậy là anh có công lớn rồi, em dự định chỉ cảm ơn suông như vậy thôi à?” Nhân lúc cô đang không chú tâm tới, anh thuận thế tiến lại gần cô, đem toàn bộ gương mặt sáng bừng của cô đặt trong tầm mắt mình.
“Vậy phải cảm ơn như thế nào?” Cô không ngần ngại choàng tay lên cổ anh.
Cô chủ động đặt lên khóe miệng anh một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ dưới đèn chiếu. Vốn dĩ là muốn hôn vào má nhưng vì nhắm mắt lại không có kinh nghiệm chủ động hôn ai nên nụ hôn bị lệch đi vài milimet.
“…” Sau đó không gian bỗng nhiên yên tĩnh triệt để. Thẩm Thường Hi cảm thấy hai má bắt đầu nóng dần lên, cúi đầu ngượng ngùng không biết nói gì nữa.
Bên cạnh cô, anh dường như cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-do-sep-tong/927950/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.