Một tiếng xin lỗi của Thẩm Thường Hi hết thảy đều khiến cho cả nhà họ Thẩm kinh ngạc đến há hốc mồm.
Mọi người vốn tưởng rằng với tính cách của Thẩm Thường Hi sau khi về nhất định sẽ mè nheo oán trách kêu nghèo kể khổ. Nhưng không ngờ lại nghe được tiếng xin lỗi của cô.
“Em vừa nói xin lỗi đó hả?” Thẩm Thành kinh ngạc tới sửng sốt: “Em còn biết nhận sai đó hả?”
Không phải là nói Thẩm Thường Hi không biết xin lỗi là gì. Từ trước tới giờ, cô luôn luôn cảm thấy việc bản thân quyết định luôn đúng, càng đứng nói là biết hối hận mà xin lỗi. Chính vì vậy đã gây sự khủng hoảng tinh thần lớn cho bọn họ.
“Anh nói cái gì vậy? Em là người tồi tệ như vậy à?” Thẩm Thường Hi giả bộ tức giận, liếc xéo Thẩm Thành.
“Không phải ư?” Anh nhún vai.
“Cái thằng này đừng có trêu em nữa.” Bà Thẩm đánh vào vai của Thầm thành, cười như không cười quay ra Thẩm Thường Hi nói: “Hi Hi à con đừng có để ý đến anh con. Hôm nay con đi về chắc là mệt lắm rồi, mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi.”
“Vâng.” Thẩm Thường Hi nụ cười ẩn chứa đối nét buồn bã gật đầu: “Vậy con lên phòng xếp đồ trước.”
Nói xong câu cô đi thẳng lên phòng,
Bà Thẩm và ông Thẩm còn cả Thẩm Thành nhìn theo bóng lưng của cô sau đó kỳ quái nhìn nhau. Không hiểu chuyện gì.
Thẩm Thường Hi ở lì trong nhà ba ngày liền không ra ngoài, không có tâm trạng làm bất cứ việc gì. Thẩm Thành và bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-do-sep-tong/927935/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.