Nghe xong câu trả lời của Thẩm Thường Hi, khóe miệng Lê Cảnh Nghi bỗng nhiên cong lên một đường cong sắc lẹm, cười mà giống như không cười, bởi nét mặt không có chút gì hiện lên vẻ mặt hài lòng trái lại còn khiến cho người khác phải lạnh sống lưng.
Sau đó Lê Cảnh Nghi đứng dậy rời khỏi chiếc ghế giám đốc, hướng tới bộ bàn ghế hoa văn trạm trổ tinh tế dành để tiếp khách phía tường bên phải. Khoan khoái cầm ly cà phê được pha sẵn trên bàn ngồi xuống trước mặt Thẩm Thường Hi.
Hành động này vốn rất bình thường nhưng không hiểu sao Thư ký Trần đứng gần đó lại cảm thấy bất an thay cho cô nhân viên nhỏ kia, khóe miệng không ngừng giật giật.
Quả nhiên không khiến anh phải thất vọng, giọng nói ấm như thái dương mà đong đầy hàm ý chỉ sau mấy giây của Lê Cảnh Nghi vang lên: “Cô không nghĩ là nếu rời khỏi phòng này thì cô đến cả cơ hội bưng trà rót nước cũng không có à?”
Thư ký Trần vuốt mồ hôi đứng bên cạnh thầm cảm thán.
Những tưởng lời đe dọa đầy hàm ý của Lê Cảnh Nghi sẽ làm vơi đi vài phần kiêu ngạo của Thẩm Thường Hi nhưng không, vẻ mặt cô không hề dao động.
“Nếu như năng lực của tôi có hạn không vượt qua được kỳ thử việc thì tôi chấp nhận nhưng tôi nghĩ mình được ngồi ở đây cũng có chút bản lĩnh. Nếu như giám đốc kiên quyết muốn đuổi việc thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Một người lãnh đạo tốt sẽ không ép nhân viên của mình.” Cô bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-cua-do-sep-tong/927873/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.