Cô chớp mắt liên tục, ma xui quỷ khiến sao mà hỏi một câu: “Anh, là lần đầu tiên hả?”
Người đàn ông dường như sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, bên tai cô liên tiếp vang lên một tràng cười nhẹ, nhẹ như lông hồng, khiến lòng cô ngứa ngáy.
“Hẳn em từng nghe nói, tổng giám đốc Tần thị không gần nữ sắc.”
“Vậy nên? Đây là lần đầu của anh?”
“Đúng vậy.”
Không thể không thừa nhận, lúc nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Quý Nhan hơi vui vẻ, lại có chút phức tạp.
Không nghĩ tới Tần Tứ bị cô cướp ‘ngây thơ’, nhớ mãi không quên chuyện ngoài ý muốn đêm đó.
Bây giờ cô càng thêm tin tưởng rằng Tần Tứ bị mình ‘cưỡng ép’, nhưng cô thực sự không chịu nổi trách nhiệm này đâu!
Quý Nhan ngẫm rồi lại nghĩ, nhưng vẫn muối mặt giải thích trải nghiệm tình cảm của mình và an ủi anh: “Tôi cũng, tôi cũng vậy, nên anh cũng không bị thiệt đâu.”
Anh không được như ý thì truy vấn đến cùng: “Hử? Hôn môi cũng là lần đầu tiên sao?”
Lỗ tai của Quý Nhan đỏ bừng, khẽ đẩy anh một cái không nhẹ cũng không nặng, quay mặt đi, giả vờ mất kiên nhẫn: “Sao anh cứ hỏi mấy câu hỏi thế này vậy nhỉ, anh phiền thật đó!”
Tần Tứ vẫn bình tĩnh như cũ: “Không hỏi rõ thì không công bằng.”
“Đúng…” Tiếng trả lời nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi.
“Em nói gì? Tôi nghe không rõ.”
“Tôi nói nụ hôn đầu và lần đầu của tôi đều dành cho anh hết, anh không bị thiệt thòi, có thể đừng dùng giọng diệu thẩm vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501952/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.