Buổi tối trước hôn lễ, thân là phù dâu, Quý Nhan và Diệp Liễu Nhứ bị Tịch Tuế triệu tập đến sớm, ba người nói chuyện phiếm cho đến rạng sáng.
“Sao người ta nói phụ nữ mang thai dễ mệt mỏi lắm mà? Sao thấy Tuế Tuế còn hăng hái hơn tụi mình nữa nhỉ?”
“Chắc là do… hưng phấn quá.” Tịch Tuế vuốt ve bụng nhỏ, trên mặt đầy sự hạnh phúc.
“Ngày mai còn phải dậy sớm nữa, cậu mau ngủ đi.”
Người phụ nữ hạnh phúc có chị em làm bạn, sẽ không cảm thấy cô đơn, nội tâm là tràn ngập sự chờ mong về hôn lễ ngày mai.
Mà Quý Vân Tu hiện tại đang ở nhà họ Quý thì rất đáng thương. Một mình anh ngủ ở căn phòng mà anh đã ở suốt hai mươi mấy năm nay bỗng cảm thấy xa lạ, những ngày không có Tuế Tuế bên cạnh thật sự rất khó khăn.
Những người ở bên ngoài đang bận rộn không ngừng cho hôn lễ, dường như trên mặt mỗi người đều là cảm xúc vui sướng, nhưng anh không cảm nhận được.
Nội tâm anh rất bình tĩnh.
Ngoại trừ nguyên nhân vì vợ không ở bên cạnh nên thấy xa lạ, anh không cảm thấy kích động vì hôn lễ ngày mai như mọi người miêu tả.
Tuế Tuế thích hôn lễ đó thì anh sẽ nghiêm túc giám sát họ chuẩn bị thật tốt, cho cô một hôn lễ mong ước.
Với anh mà nói, chỉ cần có Tuế Tuế bên cạnh thì thế nào cũng được.
—
“Nhân viên trang điểm!”
“Soi đèn lại đây chút.”
“Ơ, đừng đừng, đừng chớp mắt.”
Trời còn chưa sáng mà cô dâu và phù dâu đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501937/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.