Từ lúc sống lại đến bây giờ chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, những chuyện đều đã xảy ra long trời lở đất.
Mùa xuân đến, vạn vật sống lại, cũng là mùa mưa triền miên.
Cuối tuần thành phố Vân Hải mưa liên miên, thời tiết u ám cũng dễ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tịch Tuế lại lấy máy ảnh ra, bày biện đồ vật trên sân thượng để chụp ảnh, rồi cô lại chậm rãi đi nấu nước trà, hoặc đùa với cún.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng ở chung cư để chăm hoa, nhìn cây cỏ, cứ đúng giờ là đi tản bộ với Quý Vân Tu, dường như là trở thành bảo mẫu luôn rồi…
Hiện tại công ty đang trên đà ổn định nên Tịch Tuế cũng không vội quay về công ty, cô đã hứa với Quý Vân Tu rồi, thật sự là không rời xa anh.
Cô lựa mấy tấm ảnh từ trong máy, chọn 9 tấm để tạo thành một hình vuông rồi đăng lên vòng bạn bè.
Các bạn bè trong danh sách đã quen với việc thói quen hàng ngày này của cô.
Trong lúc Trương Húc đang nghỉ ngơi thì lướt thấy sếp mới đăng ảnh, like và comment, đơn xin tăng lương của anh ấy đều bị từ chối, động tác điêu luyện đến mức khiến người ta xót xa.
Tịch Tuế ngồi trên sô pha, duỗi tay xoa con chó vàng bên cạnh, cũng không biết mình đang nói gì, “Tia Chớp, mày có thấy chán không?”
Tia Chớp đã khôi phục sức khoẻ đỡ rồi, chỉ là nó không còn đi nhanh nhẹn nữa, bác sĩ thú y đồng ý cho nó về nhà để chăm sóc, Tịch Tuế chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501932/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.