“A Tu, mau làm hình trái tim nào.” Tịch Tuế đặt hai cuốn sổ đỏ ở cạnh nhau, tay phải giơ điện thoại, tay trái đặt ngón cái với ngón trỏ lại với nhau để bắn tim. Anh nhìn về phía bên này, dưới ánh mắt ra hiệu của Tịch Tuế, bắt chước dáng vẻ của cô, chậm chạp làm ra động tác bắn ra một ‘trái tim’. “Tách ——” Trái tim tình yêu của hai người hợp lại với nhau, cô nhanh chóng nhấn chụp, hoàn thành bức ảnh chụp chung. “Hoàn hảo.” Cô đăng bức ảnh chụp chung lên vòng bạn bè kèm chữ:【Sau này xin hãy gọi tôi là bà Quý.】 Loại chuyện tốt như kết hôn này thì nên để cho mọi người cùng chung vui ~ Vừa khéo đáp lại những người tràn ngập sự tò mò như Diệp Liễu Nhứ. Tin tức vừa mới đăng không bao lâu thì đã liên tục nhảy ra những tin nhắn được đánh dấu đỏ xuất hiện trên trang nền. Quý Vân Tu ở bên cạnh nhìn thấy hết một loạt những thao tác mà cô làm ban nãy, anh liền móc điện thoại ra. Tịch Tuế đang định ấn mở thì đột nhiên có thêm một cái điện thoại trước mặt, cô không hiểu ý gì nên hỏi: “Sao đấy anh?” Quý Vân Tu không trả lời mà chỉ chỉ giấy chứng nhận kết hôn với điện thoại. Tịch Tuế lờ mờ suy nghĩ, tay khẽ vỗ lên trán một cái rồi bỗng nhiên hiểu ra: “Anh cũng muốn đăng à?” Lần này anh gật đầu rất nhanh. “Được, để em gửi hình cho anh.” Tịch Tuế vội vàng chọn ảnh chụp chung trong album rồi gửi vào điện thoại di động của anh, sau khi nhận được thì lưu lại. Đến bước soạn văn bản thì Tịch Tuế vô thức hỏi: “Anh muốn viết cái gì?” Lúc này, Quý Vân Tu liền giơ tay lấy điện thoại của mình lại, tự gõ văn bản. Đôi vợ chồng mới cưới còn đang trong giai đoạn ngọt ngào, Tịch Tuế thấy anh chăm chú vào điện thoại, soạn thảo văn bản với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như lông tơ quẹt vào, ước gì bản thân có thêm một đôi mắt nhìn xuyên thấu. Tịch Tuế cố tình nghểnh lên để nhìn trộm, cũng không biết anh vô tình hay cố ý mà lần nào cũng khéo léo tránh đi. Ngón tay ban nãy còn đang bắn tim trực tiếp chọc vào vai anh: “Làm gì đó? Đăng bài khoe giấy chứng nhận kết hôn thôi mà cũng không cho em xem à? Có phải anh còn định giới hạn với em luôn không hả?” Khi nghe thấy câu này, anh tưởng là thật nên liền ngừng động tác trong tay lại nghiêm túc suy nghĩ một phen, đã vậy còn không ngại phiền phức mà cầm cuốn sổ ở bên cạnh lên viết nhanh một hàng chữ:【Có thể giới hạn được sao?】 “Quý Vân Tu! Em là vợ anh đấy, anh đăng bài lên vòng bạn bè vậy mà còn muốn giới hạn em sao?” Tịch Tuế chỉ ngược về phía mình, vẻ mặt khó có thể tin nổi. Thực sự không dám tin rằng đây là ông chồng mới cưới của mình đấy, phản ứng này khiến người khác tức giận lắm đấy được không hả? “Không được giới hạn em!” “Giao điện thoại ra đây.” Anh ngoan ngoãn dâng điện thoại lên. Tịch Tuế cố tình hỏi: “Em xem nhé?” Anh gật đầu. Thấy phản ứng của anh tự nhiên như vậy, Tịch Tuế đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của anh rồi đẩy lùi tư thế của anh: “Anh tự đăng đi, em không xem.” Nếu anh thực sự muốn giới hạn cô thì tối nay… cô không nấu cơm cho anh! Tịch Tuế cầm điện thoại của mình, liên tục làm mới vòng bạn bè, bài vừa mới đăng ban nãy đã có hơn chục bình luận. Ngoại trừ lời chúc của một số người không thân ra thì còn có mấy người có đôi mắt khá là tinh tường khác nữa. Quý Nhan: Chúc anh cả, chị dâu trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử. Diệp Liễu Nhứ: Tân hôn vui vẻ nha, mời ăn cơm đi nà ~ Sở Úc: @Diệp Liễu Nhứ giống như trên. Xen lẫn ở giữa một vài lời chúc ‘bên nhau tới già’. Bình luận trả lời của Trương Húc đã xếp hạng thứ chín: Quỳ xuống cầu xin bà chủ nghỉ phép, tăng lương. Sở Úc: @Trương Húc mơ đi. Trương Húc: @Sở Úc mơ tưởng thì vẫn phải có, biết đâu thành sự thật thì sao? Sở Úc: @Trương Húc ngây thơ. Kéo xuống chút nữa, lúc này lại làm mới thêm một bình luận nữa, hóa ra là Tần Tứ. Lúc trước hợp tác cùng với Tần Tứ, vì để tiện liên lạc nên hai người thêm Wechat của nhau. Vòng bạn bè cả Tần Tứ sạch sẽ đến mức giống như tài khoản clone vậy, không có một ghi chép nào. Thứ nhất là không cập nhật trạng thái, thứ hai không chia sẻ lung tung, thứ ba… theo lời anh ta nói thì anh ta không xem vòng bạn bè. E rằng đây là sự trùng hợp thôi, bản thân vừa khéo lâu rồi không nhận được bình luận của Tần Tứ, quả thật là hiếm thấy. Nhưng mà bình luận này cũng vô cùng… kì lạ. Bình luận của Tần Tứ rất đơn giản, ngắn gọn, vẻn vẹn bốn chữ: Thật là bất ngờ(1). (1) Gốc là xuất hồ ý liêu (出乎意料) có nghĩa là nằm ngoài dự đoán. Trước đó không lâu vừa mới mời anh ta tham gia tiệc đính hôn, kết hôn chẳng phải là chuyện đương nhiên như nước chảy thành sông hay sao? Sao lại là chuyện nằm ngoài dự đoán được? Nếu không phải cô không đấu lại cái con người đứng đầu trong giới kinh doanh vừa có tiền lại có thủ đoạn này thì cô đã công kích lại rồi đấy! Cô dứt khoát trực tiếp xem nhẹ người nọ. Nhưng lướt rồi lại lướt thì phát hiện ra rằng có một người không những không sợ hãi mà còn nóng nảy hơn cô nữa. Quý Nhan: @Tần Tứ đồ cáo già! Nói năng cho cẩn thận vào! Tần Tứ cũng không đáp lại nữa, thậm chí Tịch Tuế còn tự hỏi rằng, chẳng lẽ vừa rồi tay anh ta bị trơn nên trả lời sai bình luận? Tất nhiên, cô cũng sẽ không vì chuyện này mà đi truy hỏi Tần Tứ. Phần bình luận vẫn còn đang đổi mới, rốt cuộc cô cũng đợi được cái bình luận mà bản thân muốn xem. Quý Vân Tu đã đăng bài đầu tiên lên vòng bạn bè kể từ khi đăng ký Wechat, một bức ảnh bắn tim cùng giấy đăng ký kết hôn giống hệt cô, còn có một câu đính kèm vô cùng đơn giản:【Tuế Tuế bình an.】 Đây chẳng phải là một lời chúc tốt lành hay nói trong dịp lễ tết đấy sao? Sao lại… dùng để nói với giấy chứng nhận kết hôn cơ chứ. Cô sẽ không thắc mắc phần nội dung của Quý Vân Tu, vì trong lòng cô nghĩ rằng tư tưởng và suy nghĩ mỗi người là khác nhau nên cô ngầm chấp nhận. Vòng bạn bè của Quý Vân Tu không ai nhấn thích hay bình luận gì nên cô trở thành người đầu tiên. Tịch Tuế cũng cố ý né tránh tầm mắt của anh và nhẹ nhàng gõ vào dòng bình luận tiếp theo trên điện thoại di động: 【Ông Quý, mong được nghe(2) đến suốt quãng đời còn lại.】 (2) Gốc là Nguyện văn kì tường – 愿闻其详 – yuàn wén qí xiáng (mong được nghe hết, đầy đủ). * Người lớn của hai nhà đã biết hôm nay bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn từ sớm, cũng đã bố trí xong một bữa tiệc rượu riêng để chúc mừng. Tình huống hiện tại của Quý Vân Tu không tiện để tổ chức hôn lễ, thời gian cũng gấp rút nên cha mẹ hai bên đều không muốn để Tịch Tuế tủi thân nên đợi một thời gian, làm đầy đủ phần chuẩn bị rồi đợi đến thời điểm thích hợp sẽ tổ chức hôn lễ sau. Quý Lăng Thành yêu thương con trai cũng không muốn con dâu phải chịu tủi thân, sính lễ được mang đến chất thành từng đống, mỗi một món nhận được đều có giá trị xa xỉ. Sau khi biết hai người đã nhận giấy đăng ký kết hôn, Quý Lăng Thành lại sang tên cho Tịch Tuế thêm mấy căn nhà nữa: “Tuế Tuế à, bây giờ Vân Tu thế này sợ rằng sẽ tủi thân cho con. Con cứ nhận những thứ này đi, nếu còn thích cái gì nữa thì cũng đừng ngại mà nói với ba nhé.” “Cảm ơn ý tốt của bác trai Quý, con không cảm thấy uất ức đâu ạ, A Tu xứng đáng mà.” Sính lễ mà nhà họ Quý mang đến, nhà họ Tịch cũng kèm theo của hồi môn bằng nhau, bọn họ đều rất yên tâm khi bàn giao những thứ đó dưới danh nghĩa của Tịch Tuế. Tịch Tuế nhận được sự yêu thương vừa mừng lại vừa lo, cô chỉ kết hôn thôi mà đã giàu một cách nhanh chóng rồi! “Còn gọi là bác trai nữa sao?” Quý Lăng Thành càng nhìn cô con dâu này thì càng vừa lòng, không thể chờ đợi được mà muốn nghe cô sửa xưng hô. Tịch Tuế có hơi khựng lại một chút rồi khẽ cười, gọi một tiếng: “Ba.” Nhà cưới được cô con dâu thì liền vui vẻ ra mặt, ông cha già gả con gái đi thì lại như gặp phải chuyện gì buồn lắm. Ông biết con gái lớn rồi sớm muộn gì cũng sẽ phải xây dựng gia đình của riêng mình, nhưng quả thật là đến giờ khắc này, trong lòng của người cha già này cũng hết sức bùi ngùi. Vừa bắt đầu ông liền phiền não uống rượu, giấu hết cảm xúc tiếc con gái cưng ở trong lòng. Ba lượt rượu qua đi thì Tịch Minh bắt đầu lầm bầm lầu bầu nói sảng, nhắc tới nhắc lui nửa ngày lại bất chợt nắm lấy tay của con gái: “Tuế Tuế à, sau này nếu con bị bắt nạt hay gặp phải chuyện gì không vui thì cứ việc về nhà, ba với mẹ của con mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho con!” Tịch Tuế dở khóc dở cười. Quý Vân Tu mà có thể bắt nạt được cô á? Câu này nói với Quý Vân Tu có phải là sẽ càng phù hợp hơn một chút không? Nhưng vì để an ủi cha già, côn vẫn nói lời thành khẩn với cha già nhà mình: “Ba, ba yên tâm…” Tịch Tuế đang định khuyên răn thì ông cha già lại ngắt ngang giữa chừng: “Ba yên tâm, ba yên tâm kiểu gì đây hả! Ba lo lắng, ba không yên lòng được.” Mẹ Tịch cũng khuyên chồng, thế nhưng hiện tại Tịch Minh đã không nghe thấy được nữa. Vốn dĩ tiệc xã giao ở thương trường đã rèn luyện được tửu lượng thật tốt, nhưng hôm nay lại uống say thật, trong miệng nhắc tới nhắc lui toàn là sự quan tâm cùng với tiếc con gái mà thôi. Quý Lăng Thành cũng uống đến say mềm, tuy tâm trạng của hai người cha già khác nhau, nhưng họ lại thật lòng chúc phúc cho hai đứa con của mình. Uống quá chén, Quý Lăng Thành ra khỏi chỗ để đi vệ sinh. Không khí giữa đôi vợ chồng nhỏ vừa mới kết hôn này cực kỳ tốt, thỉnh thoảng Tịch Tuế sẽ quay đầu nói gì đó với Quý Vân Tu, mặc dù đối phương không trả lời nhưng vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe. Tịch Minh khẽ vò đầu, gọi con gái sang. Ông liếc nhìn Quý Vân Tu đang ăn cơm một cái rồi bỗng nhiên hạ giọng nói với con gái: “Những lời hồi nãy ba nói đều là để cho lão già nhà họ Quý kia nghe thôi, Tuế Tuế à, ba nói thật với con, sau này con phải biết kiềm chế một chút!” Tịch Tuế ngáo luôn rồi, ý gì đây hả? Tịch Minh: “Một đứa trẻ tốt đẹp như Vân Tu, con đừng giày vò nó quá.” “Không đúng… Con giày vò anh ấy bao giờ hả?” Cô giày vò anh cái gì chứ? Cô không chịu được sự oan uổng này đâu nhé! “Những chuyện lúc trước mà con đã làm ấy, con cho rằng ba không biết đấy à? Ba tận mắt chứng kiến hết rồi, nếu không phải lần nào ba cũng đuổi tới kịp thời thì con đã ăn người ta sạch sành sanh rồi còn đâu.” Nhắc lại chuyện xưa, Tịch Tuế mới biết những lời mà cô đã giải thích trước đây đều uổng công hết cả, cha ruột của cô từ đầu tới đuôi chẳng thèm tin câu nào hết. “Ba à! Ba là ba ruột của con đấy à?” “Nếu không phải ba ruột thì ba có thể thật lòng thật dạ nói những thứ này với con hay sao?” Ba Tịch liếc mắt khinh thường nhìn cô. Tịch Tuế đấm ngực, hóa ra trong mắt ba mình, cô vẫn luôn là như vậy. Sau khi tàn tiệc, cha mẹ hai bên chia ra để đưa nhau về. Tịch Tuế với Quý Vân Tu đợi đến cuối cùng. Tịch Tuế không uống giọt rượu nào, Quý Vân Tu tửu lượng kém nên cô cũng không cho anh uống. “A Tu, chúng ta về nhà thôi.” “ …” Quý Vân Tu không nói gì mà chỉ đi theo sau, nắm lấy tay cô. Vì gần đây anh đều khá là trầm lặng, Tịch Tuế cũng không chú ý nhiều. Ánh đèn bên ngoài này ấm áp, chiếu lên người thì toàn bộ màu sắc đều là màu cam ấm áp. Trên đường về nhà, Tịch Tuế thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu trò chuyện cùng anh, đối phương tuy không trả lời nhưng một mình cô cũng có thể nói hết nửa ngày. Ngừng xe, xuống xe, nắm tay, về nhà. Tịch Tuế chỉ biết người mình thích đang ở bên cạnh, không phát giác ra được anh có chỗ nào khác biệt so với bình thường, mãi cho đến khi về đến nhà, bật ngọn đèn sáng nhất phòng khách lên. Hai người mỗi người đứng một bên, đồng thời thay dép đi trong nhà. Điện thoại vừa sáng lên, cô mở khóa màn hình liền thấy một tin nhắn mới do Diệp Liễu Nhứ gửi riêng:【Người chị em, đêm tân hôn có cần video ‘ứ ừ’ không hả? Hai đồng một bộ, mua ba tặng một, vô cùng đáng giá đó nha!】 Tính cách nhanh nhẹn này hoàn toàn không phù hợp với cái tên Diệp Liễu Nhứ nhẫn nhịn này của cô ấy, cô chỉ trả lời đơn giản một chữ ‘không’. Tịch Tuế đỡ kệ để giày và thay giày xong, đặt đôi giày mới mang vào tầng dưới cùng, thuận miệng hỏi: “A Tu, em chợt nhớ ra ngày mai có một bộ phim điện ảnh khá hay mới công chiếu, chúng ta có nên mua vé đi xem không nhỉ?” Cô tự nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy… hai má của Quý Vân Tu lúc này đã đỏ bừng. “Sao mặt anh lại đỏ như vậy? Sốt sao?” Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy sai sai, bây giờ là mùa đông mà, bên ngoài rất lạnh. Tịch Tuế càng nhìn càng thấy không đúng lắm, nhìn thấy thần thái, biểu hiện và biểu hiện bên ngoài của anh như vậy, một tia sáng lóe lên trong đầu cô: “Quý Vân Tu, có phải anh uống rượu không hả?!” Quý Vân Tu đương nhiên không nói chuyện mà chỉ chăm chú nhìn thẳng cô bằng đôi mắt cuốn hút đó. Diệp Liễu Nhứ lại lần nữa gửi tin nhắn mới đến, là một đường dẫn xx:【Tặng miễn phí đó, tình hữu nghị mãi trường tồn.】 Cả người Tịch Tuế cứng đờ, nhớ đến món quà thân thiện của Diệp Liễu Nhứ. - -----oOo-----
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]