“Cạch —— cạch ——” 
Ngón tay mảnh khảnh cong lại một cách tự nhiên, đầu ngón tay mềm mại khẽ gõ nhịp nhàng lên chiếc vòng giữa cổ tay. 
Mỗi một lần Tịch Tuế gõ cho chiếc vòng tay của mình sáng lên, cổ tay của đối phương cũng sẽ phát ra ánh sáng xanh dương đậm đặc biệt chói mắt khi ở trong bóng tối. 
“Lần đầu tiên, khi bác sĩ Tề nói với em rằng, có lẽ em có thể chữa khỏi bệnh cho anh, em đã cố gắng rất nhiều để giúp anh có một cuộc sống bình thường. Nhưng thật ra, lúc đó em cũng không tin tưởng lời ông ấy nói cho lắm, chỉ nghĩ rằng em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh là được rồi, ngay cả khi đó là những điều bình thường và vô vị.” 
Cô lấy ngón tay nhẹ móc vào ngón tay anh, trong khong gian nhỏ hẹp này thấp giọng khẽ nói với anh: “Nhưng về sau, em còn nảy sinh lòng tham nữa, nghĩ đến chuyện anh sẽ trở thành chồng của em, bầu bạn cùng em suốt đời thì em lại tham vọng rằng anh sẽ trở nên tốt hơn nữa.” 
Đáp lại cô là sự tĩnh lặng tuyệt đối. 
Cô cũng không quan tâm, tiếp tục trút hết những lời trong lòng ra như rót nước: “Nhưng bây giờ em cảm thấy mình lại sai lầm nữa rồi. Nếu em đã thích anh thì ‘anh’ trong lòng em đã là người tốt nhất rồi, dù anh có thay đổi thành dáng vẻ thế nào đi chăng nữa, anh vẫn là Quý Vân Tu.” 
Vào thời điểm anh không phải tuyệt vời như thế thì cô đã động lòng rồi, chứ huống hồ là tương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501921/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.