Khương Thụy Vân nhìn xung quanh, biết hôm nay không thể chạy thoát nữa rồi, bình đã mẻ thì sợ gì vỡ nữa cơ chứ. Tịch Tuế kinh hãi, biết không xong rồi, lập tức đoạt lại điện thoại của Khương Thụy Vân nhưng nhận ra điện thoại đã bị cúp. “Ha ha ha.” Khương Thụy Vân ngửa đầu cười to: “Mấy người cho rằng tại sao lúc trước khi nó về tới nhà thì dáng vẻ như bị hù tới ngu ngốc luôn vậy chứ, thậm chí đến cả nói chuyện cũng không muốn? Đó là bởi vì, chính nó đã hại chết mẹ nó đấy!” “Quý Vân Tu là một thằng ăn hại!” “Bà im mồm ngay cho tôi!” Quý Lăng Thành nổi trận lôi đình, xông tới nắm chặt lấy bà ta, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt bà ta thành từng mảnh: “Khương Thụy Vân, bà làm mẹ Vân Tu đã nhiều năm như vậy rồi, sao bà nỡ, nỡ ra tay với con trai bà như vậy chứ?” “Mẹ á? Con trai hả? Tôi nói cho ông biết, từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ coi nó là con mình cả!” Khương Thụy Vân quẳng đi nét đoan trang thường ngày, rũ bỏ sự yêu kiều: “Ông có nghĩ tại sao mà mấy năm nay tôi chiều chuộng nó, bao dung nó, chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của nó từng li từng tí?” Một thằng đàn ông hai mấy tuổi đầu, vì mắc chứng tự kỷ mà không thích tiếp xúc và qua lại với người khác, bà ta liền xem nó như là một con chim hoàng yến bị nhốt vào lồng giam, bà ta sẽ không cho nó động vào hay học tập bất cứ thứ gì ngoại trừ việc ăn và ngủ. Trong mắt người ngoài, bà mẹ kế Khương Thụy Vân này quan tâm, săn sóc Quý Vân Tu kĩ lương, nhưng thực chất là bà ta đang tâng bốc(1) nó mà thôi! (1) Phủng sát/ 捧杀: Thổi phồng hay tâng bốc, ca ngợi một người nào đó một cách quá mức khiến người đó dễ bị mất thiện cảm trong mắt người khác. Cre: Mạc Vấn Quy Kỳ Nhưng mà không ngờ rằng, Tịch Tuế – người được Quý Vân Tu đối xử đặc biệt từ khi bé lại đột nhiên quay trở về, còn nói rằng muốn cưới nó? Thật đúng là nực cười, cô chủ độc nhất nhà họ Tịch thế mà lại đi thích một thằng khiếm khuyết như vậy. Nhưng về sau, bà ta không thể không thừa nhận rằng bản thân bắt đầu hoảng sợ, bởi vì kế hoạch bị Tịch Tuế phá hỏng, Quý Vân Tu vậy mà lại thay đổi trở nên giống hệt người bình thường, biết nói chuyện và giải quyết việc sinh hoạt thường ngày. Sao bà ta có thể để cho Quý Vân Tu sống thoải mái, dễ chịu như vậy được chứ! Quý Lăng Thành vô cùng đau đớn, cứ nghĩ đến người chung gối mình thế mà lại độc ác như vậy, cơn tức giận trong lòng ông không thể nào nuốt trôi: “Sao bà lại muốn làm vậy? Hả? Nhà họ Quý của tôi rốt cuộc đã có lỗi với bà ở chỗ nào, tại sao bà lại muốn hại đứa con trai duy nhất của tôi chứ?!” Mầm mống hận thù đã được chôn sâu trong lòng của Khương Thụy Vân nhiều năm, bén rễ đâm chồi, mặc sức mà phát triển. Lần này bà ta trực tiếp trở mặt: “Đứa con trai duy nhất của ông? Quý Lăng Thành, ông quên rồi nhưng tôi thì vẫn nhớ rất rõ, tôi vốn dĩ cũng sẽ có hai đứa con đấy! Nhưng lại bởi vì cái thằng ăn hại kia, nó nhìn tôi ngã sấp, mặc cho tôi cầu xin nó cứu thế nào nó cũng không trả lời, chắc chắn nó cố ý làm vậy! Chính nó đã cố tình đứng nhìn tôi mất đi con của mình!” “Đâu phải bà không biết tình trạng đặc biệt của Vân Tu đâu chứ, chuyện ban đầu chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi!” Vợ chồng lâu năm một khi đã trở mặt thì sẽ tranh cãi không dứt. Trong lúc này, Tịch Tuế vẫn luôn cố gắng gọi lại cho Quý Vân Tu nhưng lại không liên lạc được. Tịch Tuế lập tức dặn dò Trương Húc: “Các anh canh giữ ở chỗ này, bắt buộc phải tự mình đưa bà ta lên xe cảnh sát! Tôi đi tìm A Tu trước, những chuyện còn lại cứ liên lạc qua điện thoại.” Bàn giao xong những thứ này, Tịch Tuế lại đi về phía bên Quý Lăng Thành nhìn sơ một cái. Khung cảnh hỗn loạn. Sợ bỏ lỡ thời gian, cô chẳng màng đến Quý Lăng Thành nữa, chỉ dặn dò Trương Húc tùy theo hoàn cảnh mà làm việc. Tịch Tuế ngồi vào ghế lái, lái xe đi ra ngoài. Lúc xe cảnh sát tới, Khương Thụy Vân kéo chiếc nhẫn ngọc lục bảo đang đeo giữa các ngón tay của mình ra, hung hăng ném thật mạnh nó xuống đất vỡ tan. Nghe thấy âm thanh trong trẻo ấy, Quý Lăng Thành nhìn về chiếc nhẫn vỡ tan kia, đau đớn vùi mặt vào lòng bàn tay. Sai rồi… Mọi thứ sai cả rồi… Ông không bảo vệ tốt cho vợ con, thế cho nên mới xảy ra bi kịch như thế. Ông lại càng không nên cưới Khương Thụy Vân về nhà, suýt chút nữa để ả ta làm hại con trai mình. Nhưng những chất vấn và oán niệm mà Khương Thụy Vân đã kịch liệt lên án trước mặt Quý Lăng Thành cũng cắm rễ thật sâu vào trong lòng ông. Nếu như ông không liều mạng kiếm tiền như thế mà chăm sóc cho người trong nhà nhiều hơn, hoặc là con của Khương Thụy Vân không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bà ta cũng sẽ không căm thù Quý Vân Tu nhiều năm như thế. Là tại ông, tại ông đã sai ngay từ khi bắt đầu rồi. Trong lòng Quý Lăng Thành tràn ngập ăn năn, phảng phất trong nháy mắt đã già đi mười tuổi. Tịch Tuế dùng tốc độ nhanh nhất chạy về căn hộ, không kịp thở mà đẩy cửa ra, lớn tiếng gọi tên Quý Vân Tu: “A Tu.” Nhìn khắp chung quanh, lầu một không một bóng người, cô lập tức leo lên lầu hai, đẩy cửa phòng ra nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Quý Vân Tu đâu. “A Tu?” “Quý Vân Tu!” Từ trên lầu xuống dưới lầu, cô lần lượt mở từng phòng một, nhưng không tìm thấy ai cả. Tịch Tuế hoảng loạn lấy tay vò đầu, hoài nghi Quý Vân Tu đã không còn trong căn hộ nữa rồi. Cô nhanh chóng liên lạc với bên phía nhà họ Quý, nhưng lại nhận được tin báo rằng Quý Vân Tu cũng chưa quay về. Gọi điện cho Quý Nhan thì Quý Nhan vừa mới ra nước ngoài công tác. Tịch Tuế nắm chặt điện thoại, hai tay run rẩy không ngừng, cuối cùng bấm số điện thoại của anh cùng một tia hy vọng cuối cùng, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong phòng thay đồ của mình. Ban nãy chỉ lo tìm người, không để ý đến bên cạnh cửa ra vào phòng thay đồ có một chiếc điện thoại di động, đúng là chiếc mà Quý Vân Tu thường dùng. Tịch Tuế ôm một tia hy vọng tìm kiếm trong phòng, toàn bộ tủ quần áo trong này đều được đóng chặt, chỉ có điều… Trên mép cửa tủ ở trong cùng kẹt lại một chiếc cà vạt mỏng. Tịch Tuế thả nhẹ bước chân bước qua đó, nuốt một ngụm nước bọt rồi thử duỗi tay ra, nắm lấy tay nắm cửa tủ và kéo nó ra. Người mà cô đang tìm kiếm, co ro người lại trong tủ quần áo tối tăm, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, đầu vùi vào giữa hai cánh tay, đây là tư thế né tránh, thiếu cảm giác an toàn. Tịch Tuế che miệng lại, đôi mắt chua xót, nước mắt trào ra mà không báo trước. “A Tu.” Anh không lên tiếng trả lời mà chỉ lo lắng siết chặt cánh tay hơn. “A Tu, em về rồi đây.” Tịch Tuế ngồi xổm trước cửa tủ, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của anh nhưng lại bị người nọ mạnh mẽ đẩy ra. Anh có phản ứng! Nhưng lại không để cho người khác chạm vào. Tịch Tuế rút tay về, rút ngắn khoảng cách với anh: “A Tu, Tuế Tuế về với anh rồi nè.” Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác, muốn tìm lại Quý Vân Tu của ngày xưa ấy, nhưng anh chẳng hề có chút cảm ứng nào. Cô thực sự không có cách nào khác, lau nước mắt rồi liên lạc với bác sĩ Tề. Quý Vân Tu vốn đang trong thời kì dưỡng bệnh lại tái phát bệnh cũ, điều này đối với bác sĩ Tề mà nói tuyệt đối là một tin tức xấu. Sau khi biết rõ tình hình hiện tại của Quý Vân Tu từ phía Tịch Tuế, bác sĩ Tề đã đích thân dẫn hai học trò điều dưỡng đến tận cửa. Bác sĩ Tề muốn kiểm tra cho anh, nhưng bất kể như thế nào Quý Vân Tu cũng không chịu ra ngoài. Trước sau gì cũng không có phản ứng, nếu có người chạm vào anh thì anh liền liều mạng giằng tay ra rồi đuổi người đó đi, cứ phải ngồi trong tủ quần áo tối tăm đó thì mới có thể ổn định lại. Sắc mặt của bác sĩ Tề bình ổn: “Với tình huống hiện tại của cậu ấy, tôi kiến nghị đưa đến bệnh viện và áp dụng phương pháp điều trị cùng với sự can thiệp của thuốc.” “Nhưng với loại tình huống hiện tại này của A Tu, chắc chắn anh ấy sẽ không phối hợp đâu.” “Cô Tịch, chúng tôi tự có cách của mình.” Quý Vân Tu bị kích thích, triệu chứng của bệnh lần này đặc biệt nổi bật, khi không chạm vào người thì anh sẽ không có phản ứng, nhưng một khi chạm vào người anh thì anh sẽ càng công kích theo hướng ngược lại. Tịch Tuế chỉ hận bản thân không biết gì về y học, nhìn thấy người thân yêu chịu khổ mà không thể làm gì được nên chỉ có thể lựa chọn nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Bác sĩ Tề lấy kim tiêm ra và chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho anh. Bác sĩ Tề ra hiệu cho hai trợ lý đề người lại, tránh cho lúc tiêm vào anh giãy giụa phản kháng. Nhưng hai người đó vừa chạm vào người anh thì anh liền lúng túng mà tấn công lại. Đối mặt với loại tình huống đặc biệt này, bác sĩ đương nhiên phải thực hiện các biện pháp cưỡng chế nhưng thường thì những hình ảnh đó vô cùng tàn khốc làm cho người ta không đành lòng đứng nhìn. Hai người trợ lý muốn khống chế được Quý Vân Tu vô cùng nhọc nhằn, ở đây không đủ nhân lực nên bác sĩ Tề đã thúc giục Tịch Tuế giúp đỡ: “Người nhà hãy giúp đè cậu ấy lại một chút để tôi chuẩn bị tiêm cho cậu ấy.” Tịch Tuế cắn môi, nén nước mắt mà ôm lấy một cách tay của anh. Quý Vân Tu bắt đầu gào thét giống hệt như mọt con thú nhỏ bị vây khốn ở trong lồng giam, khi anh nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ hoe thì Tịch Tuế mạnh mẽ buông tay ra: “Đừng ép buộc anh ấy nữa!” Cô ngăn kế hoạch của bác sĩ Tề lại. Tịch Tuế tách tay của hai người kia ra khỏi người của Quý Vân Tu, đoạt lại tự do thay cho anh. Trong chớp mắt, Quý Vân Tu lại trốn vào trong tủ quần áo tối om. Bác sĩ Tề nhíu mày lại một cách khó hiểu: “Cô Tịch, tôi biết có thể cô không đành lòng nhưng vào thời điểm đặc thù thì buộc phải sử dụng biện pháp đặc biệt, cô như vậy sẽ gây trở ngại cho việc trị liệu.” “Tôi biết, tôi biết, nhưng mà… xin ông hãy cho tôi thêm một chút thời gian, để một mình tôi thử tiếp xúc với anh ấy xem sao.” “Nhưng cô Tịch, phản ứng hiện tại của cậu ấy hoàn toàn không giống với trước đây, cậu ấy sẽ rất nguy hiểm.” “Sẽ không đâu! A Tu, anh ấy sẽ không chủ động công kích người khác, không hề nguy hiểm.” Tịch Tuế lắc đầu, kiên định chắn trước tủ quần áo. Bác sĩ Tề nhìn vào đôi mắt mông lung tràn ngập hơi nước đó, thấy cô kiên định đứng chắn trước mặt Quý Vân Tu, nội tâm đã xúc động đến cực độ, thở dài một hơi: “Vậy được rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục đợi thêm mười phút nữa, nếu cô đổi ý thì cứ nói với tôi.” “Vâng.” Cô cho rằng bác sĩ sẽ có cách tốt hơn để chữa trị cho anh, nhưng cô không ngờ rằng mình vậy mà lại không nỡ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ giãy giụa đó của anh mà dừng việc điều trị của bác sĩ lại. Quý Vân Tu vẫn cuộn mình lại trong tủ quần áo, mà Tịch Tuế thì lại cùng ngồi xổm xuống bên cạnh anh: “A Tu, có phải anh đang sợ hãi không?” “Em ở cùng anh nhé, Tuế Tuế sẽ ở bên cạnh anh, anh đừng sợ.” Lần này, cô vươn hai cánh tay ra ôm chằm lấy anh. “Phịch ——” Không có gì bất ngờ, Quý Vân Tu lại đẩy cô ra, đồng thời mu bàn tay cũng đập vào tủ quần áo, trong nháy mắt đó cơn đau lan vào tận trong xương tủy. Tịch Tuế vẫn không chịu từ bỏ, hết lần này đến lần khác đến gần và tiếp xúc anh, cho dù tay bị đập đến đỏ bừng cả lên thì cô cũng sẽ lau khô nước mắt tiếp tục kiên trì. “Chuyện mà khi bé có thể làm được, bây giờ em sẽ làm tốt hơn nữa!” Khi còn bé, cô có thể kiên trì bước vào trái tim của Quý Vân Tu, trở thành ngoại lệ đặc biệt của anh thì bây giờ khi đã trưởng thành, cô đã biết yêu và đang cố gắng cho một trái tim chân thành thì cô tin chắc rằng mình sẽ làm tốt hơn so với lúc nhỏ! Cánh cửa tủ của cô mở ra, ánh sáng soi rọi. Mà Quý Vân Tu lại đang cuộn tròn ở một góc khác. Quý Vân Tu trốn trong góc tối, Tịch Tuế nảy ra ý định táo bạo, cô cũng dứt khoát thu hai chân lại rồi ngồi vào trong. Cô kéo cánh cửa tủ lại và đóng nó một cái ‘rầm’ một tiếng. Trong tủ tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng xuyên vào từ giữa những khe hở: “Thế này thì em có thể ở cùng với anh chưa?” Trong bóng tối, cô cảm nhận được chân mình đụng vào chân của Quý Vân Tu. Người ấy không chống cự, cũng không động đậy. Tịch Tuế duỗi tay ra theo cảm giác, và chầm chậm mò mẫm chạm vào cánh tay… của anh. Men theo hướng này, cô ngồi quỳ trong tủ quần áo rồi từ từ chồm qua, cô cảm thấy cánh tay của người kia thoáng nảy lên nhưng lại không phản ứng dữ dội như trước nữa. Trong lòng Tịch Tuế dâng lên một tia vui mừng: “A Tu, em sẽ mãi ở cạnh anh, dù cho nơi đó không có ánh sáng.” - -----oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]