Với cái giọng điệu anh bình tĩnh như thế, nếu không giấu được lỗ tai đang đỏ lên thì xém chút nữa Tịch Tuế đã tin rồi! 
Cô vươn tay nhéo lấy lỗ tai Quý Vân Tu, “Anh nghĩ cái gì đó hả? Sao lỗ tai anh lại đỏ như vậy?” 
Quý Vân Tu lắc đầu, càng cúi xuống thấp hơn, cố ý né tránh ánh mắt dò xét của cô. 
Cô thì không ngừng khom lưng, cố tình nhìn anh chằm chằm. 
Đột nhiên Quý Vân Tu vươn tay ra, ôm cô đứng lên, lập tức đi vào phòng tắm. 
“Này này này, em chỉ đùa chút thôi mà, chứ em đâu có muốn đi tắm thật đâu!” Tịch Tuế hoàn hồn lại, vội vàng vỗ lên vai anh. 
Nghe cô nói thế, bỗng nhiên Quý Vân Tu dừng chân, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào. 
Nhìn mãi đến khi cô chột dạ mới thôi. 
Cô nhận ra sai lầm của mình, yên lặng giơ tay ra, “Được rồi, lúc nãy là em đùa anh, em xin lỗi.” 
Quý Vân Tu đưa cô về lại sô pha, Tịch Tuế nhanh tay nắm lấy vạt áo anh, “Anh giận à?” 
Cô kéo lấy không buông, Quý Vân Tu không bỏ ra nhưng vẫn không chịu ngồi bên cạnh cô, tự anh kéo ghế đẩu qua ngồi xuống, đưa lưng về phía cô. 
“Lúc nãy em chỉ tâm sự với anh thôi mà, anh đừng giận.” Tịch Tuế đổi tay, nắm lấy áo khoác anh, “Đừng giận nữa được không?” 
Quý Vân Tu cúi đầu, chỉ che lỗ tai lại. 
Tịch Tuế thử chọc sau lưng anh, hai ba cái, kết quả đều không có phản ứng. 
Thấy anh quyết tâm làm lơ, đột nhiên Tịch Tuế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501910/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.