Trans: Diêu Nhiên
Lòng bàn tay của Quý Vân Tu lạnh ngắt, năm ngón tay dần dần nắm chặt lại.
Tịch Tuế bị đau nên chân mày hơi nhíu lại.
“Cái thằng nhóc thúi này, cậu…” Tịch Minh nhìn thấy cảnh tương này lại thiếu chút nữa muốn xông lên, may mà mẹ Tịch lanh tay lẹ mắt giữ chồng lại.
“Ba mẹ, mọi người có thể xuống lầu ngồi đợi trước một lát được không, làm ơn.” Vẻ mặt Tịch Tuế trở nên nghiêm túc.
Mẹ Tịch và con gái liếc mắt nhìn nhau, gật đầu với cô rồi kéo chồng đi ra ngoài.
Trước khi đi, mẹ Tịch lấy điện thoại của con gái từ trong tay Tịch Minh đem qua cho cô.
Mặc dù trong lòng Tịch Minh không cam tâm cũng đành phải nghe theo vợ và con gái.
Thẳng cho đến khi cửa phòng thay đồ hoàn toàn đóng lại, Tịch Tuế mới nhẹ nhàng thở ra. Không còn người nào khác quấy nhiễu, cô ở cùng với Quý Vân Tu sẽ càng thêm tự do hơn một chút.
“Có phải vừa rồi vì ba mẹ em ở đây nên anh không muốn nói chuyện phải không?” Tịch Tuế tiến lên một bước, nhưng tay anh vẫn không buông ra.
Tịch Tuế tiện tay kéo một cái đệm mềm hình tròn bên cạnh qua rồi ngồi trước người anh, cùng anh mặt đối mặt: “Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, A Tu à.”
Nhưng mà, Quý Vân Tu chỉ nắm lấy tay cô mà không có hành động hay phản ứng nào khác.
Ánh mắt của anh không có tiêu cự, chỉ trống rỗng.
Tịch Tuế đột nhiên ý thức được, tình trạng của Quý Vân Tu lúc này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501886/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.