Trans: Diêu Nhiên Lòng bàn tay của Quý Vân Tu lạnh ngắt, năm ngón tay dần dần nắm chặt lại. Tịch Tuế bị đau nên chân mày hơi nhíu lại. “Cái thằng nhóc thúi này, cậu…” Tịch Minh nhìn thấy cảnh tương này lại thiếu chút nữa muốn xông lên, may mà mẹ Tịch lanh tay lẹ mắt giữ chồng lại. “Ba mẹ, mọi người có thể xuống lầu ngồi đợi trước một lát được không, làm ơn.” Vẻ mặt Tịch Tuế trở nên nghiêm túc. Mẹ Tịch và con gái liếc mắt nhìn nhau, gật đầu với cô rồi kéo chồng đi ra ngoài. Trước khi đi, mẹ Tịch lấy điện thoại của con gái từ trong tay Tịch Minh đem qua cho cô. Mặc dù trong lòng Tịch Minh không cam tâm cũng đành phải nghe theo vợ và con gái. Thẳng cho đến khi cửa phòng thay đồ hoàn toàn đóng lại, Tịch Tuế mới nhẹ nhàng thở ra. Không còn người nào khác quấy nhiễu, cô ở cùng với Quý Vân Tu sẽ càng thêm tự do hơn một chút. “Có phải vừa rồi vì ba mẹ em ở đây nên anh không muốn nói chuyện phải không?” Tịch Tuế tiến lên một bước, nhưng tay anh vẫn không buông ra. Tịch Tuế tiện tay kéo một cái đệm mềm hình tròn bên cạnh qua rồi ngồi trước người anh, cùng anh mặt đối mặt: “Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, A Tu à.” Nhưng mà, Quý Vân Tu chỉ nắm lấy tay cô mà không có hành động hay phản ứng nào khác. Ánh mắt của anh không có tiêu cự, chỉ trống rỗng. Tịch Tuế đột nhiên ý thức được, tình trạng của Quý Vân Tu lúc này cũng không phải đơn giản là không muốn nói chuyện. Cô hô lên mấy tiếng vẫn không nhận được câu trả lời, chợt hoảng hốt. Tịch Tuế vội vàng liên lạc với quản gia Quý, quản gia Quý lúc này vẫn đang đợi ở dưới lầu. Vừa nghe Tịch Tuế miêu ta, hỏi địa chỉ cụ thể rồi vội vội vàng vàng chạy lên. Tình thế cấp bách nên đành bất chấp các quy tắc. Mẹ Tịch mời ông vào phòng, quản gia Quý vừa cảm ơn vừa lo lắng không yên mà chạy vội lên lầu. Nhìn thấy người nhà họ Quý xuất hiện, Tịch Tuế giống như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng nói: “Quản gia Quý, ông mau xem thử. Anh ấy bỗng nhiên không nói chuyện nữa, cũng không chịu nói chuyện với người khác.” Ánh mắt của Quý Vân Tu cụp xuống nhìn mặt đất, đôi mắt không có tiêu điểm, ngay cả tần suất chớp mắt cũng giống như đã được tính toán. Trong đầu quản gia Quý rơi lộp bộp: “Tình huống của cậu cả giống như phát bệnh.” “Sao có thể…” Tịch Tuế không tin, cuống quít giơ tay lên lại phát hiện cổ tay của mình vẫn đang bị Quý Vân Tu túm chặt. “A Tu, anh có thể nghe thấy lời em nói không? Em là Tuế Tuế.” “A Tu, anh có thể buông em ra trước được không?” Đáng tiếc cho dù dùng giọng nói kêu gọi hay là thăm dò bằng hành động đều không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với anh. Tịch Tuế liền trở nên hoang mang lo sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” Cô hoàn toàn trở nên sốt ruột. * Hai mươi phút sau, Tịch Tuế đi cùng với quản gia Quý đưa Quý Vân Tu đến bệnh viện trung tâm thành phố. Bác sĩ điều trị bấy lâu nay cho Quý Vân Tu họ Tề, chuyên khoa tâm lý. Bác sĩ Tề hỏi thăm được tình huống đại khái từ chỗ bọn họ, ánh mắt dừng trên bàn tay mà Quý Vân Tu nắm chặt không buông. Lòng dạ của Tịch Tuế bây giờ đều đang đặt trên người của Quý Vân Tu, tự nhiên không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt của bác sĩ Tề, chỉ muốn nhanh một chút tìm ra nguyên nhân giải quyết vấn đề. Cô không muốn nhìn thấy Quý Vân Tu phát bệnh, rõ ràng một khắc trước anh vẫn còn cười với cô sống động như thế. “Bác sĩ Tề, tình huống của anh ấy rốt cuộc làm thế nào? Vẫn luôn không chịu nói chuyện như thể cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.” Giống như vây khốn bản thân ở trong một phạm vi tinh thần mà ai cũng không thể dò ra, tạo nên một hòn đảo cô đơn ngăn cách với thế giới. So với sự vội vã của cô, bác sĩ Tề đã nhìn mãi thành quen nên có vẻ đặc biệt bình tĩnh. Bác sĩ Tề hiểu rõ trong lòng, giơ tay lên chậm rì rì đẩy gọng kính màu bạc xuống: “Cậu ấy cũng không phải cái gì cũng đều nhìn không thấy, nghe không được. Cô xem, không phải cậu ấy vẫn đang nắm lấy cô không buông hay sao?” Tịch Tuế hơi há miệng, bỗng nhiên không biết trả lời những lời này như thế nào. Vậy có nghĩa là gì? Cô cảm thấy khó hiểu. Bác sĩ Tề lúc này đây chẳng những không cảm thấy lo lắng cho người bệnh mà ngược lại còn lộ ra nụ cười vui sướng. “Thật ra thì tình huống như vậy của cậu ấy đã từng xuất hiện vài lần. Chúng tôi đã làm kiểm tra chi tiết và ghi chép lại tình hình lúc đó, cuối cùng đưa ra kết luận chính là bệnh nhân không thể ở một mình trong môi trường xa lạ, cậu ấy sẽ sinh ra cảm giác bài xích.” Tịch Tuế khó hiểu: “Khi đó chúng tôi đang ở bên ngoài, hơn nữa khoảng thời gian ở giữa cách nhau không lâu lắm.” Bác sĩ Tề tiếp tục nói: “Vị trí không gian và thời gian dài ngắn là do ý thức chủ quan của bệnh nhân quyết định. Dựa trên miêu tả chi tiết lúc nãy của cô Tịch thì đây là lần đầu tiên cậu ấy đến căn hộ của cô, nơi đó đối với cậu ấy mà nói vốn xa lạ. Lúc đầu, bởi vì có cô ở bên cạnh, cậu ấy biết cô ở đây nên không nảy sinh cảm giác bài xích. Nhưng khi cô để cậu ấy ở lại một mình trong phòng thay đồ, đồng thời khi cô đóng cửa phòng, nội tâm cậu ấy mất đi cảm giác an toàn nên tiến vào một loại chế độ tự khép kín bản thân lại.” “Hầu hết mọi người đều biết rằng những người mắc chứng tự kỷ không quan tâm nhiều đến người hoặc sự vật xung quanh họ, cảm thấy bất kể việc gì đều rất khó tạo nên sự ảnh hưởng đến bọn họ. Nhưng nhìn từ một khía cạnh khác mà nói, nội tâm của người mắc chứng tự kỷ vô cùng nhạy cảm, có thể những điều mà người bình thường không quan tâm đến là điều mà bọn họ không thể chấp nhận được.” “Tôi là bác sĩ chủ trị của Quý Vân Tu, cũng được coi như là người nhìn đứa trẻ này lớn lên. Vì cậu ấy sống ở một môi trường cố định trong thời gian dài nên bệnh tình của cậu ấy đang tiến gần đến một trạng thái ổn định, không tính là quá xấu nhưng tôi vẫn luôn không thể tìm ra bước đột phá.” “Nhưng thật may mà cô đã đến.” Ông nhìn thoáng qua Quý Vân Tu rồi nói với Tịch Tuế: “Cô thử đánh thức cậu ấy xem.” “Hả?” Tịch Tuế lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cảm thấy vô cùng buồn rầu vì chuyện này: “Tôi đã từng gọi anh ấy rất nhiều lần nhưng không có tác dụng.” Bác sĩ Tề lắc đầu: “Cô phải để cho cậu ấy ý thức được sự tồn tại của cô, cậu ấy sẽ nguyện ý tiếp nhận cô.” Bác sĩ Tề đặt cây bút trong tay xuống, đứng dậy rồi dọn dẹp hồ sơ bệnh án. “Cho cô thời gian mười phút, thử xem sao.” Bỏ lại một câu này, bác sĩ Tề liền cho người đưa bọn họ đến phòng nghỉ ngơi ở cách vách. Ước chừng là nghe những lời kia của bác sĩ, cảm giác căng thẳng trong lòng Tịch Tuế giảm bớt một chút, nhưng cô vẫn đang rất lo lắng về tình hình của Quý Vân Tu. “A Tu, ông ấy bảo em có thể đánh thức anh, nhưng bản thân em còn không dám tin.” “Xin lỗi, em không nên để anh lại một mình ở trong phòng, em không biết điều đó sẽ làm anh khó chịu.” “Có phải anh giận em rồi không?” “Đừng giận em mà, có được không? Em làm bẩn quần áo của anh, em muốn mua cái mới tặng anh, còn cả giày nữa.” “Hôm nay anh đến đón em, em rất vui.” Thứ từ câu nói của cô đảo lộn, nhớ đến cái gì thì liền thoải mái nói ra, không có giấu giếm. Rõ ràng chỉ muốn đánh thức anh, nhưng nhắc đến chuyện cũ, trong lòng luôn có một nỗi chua xót không thể kiềm chế được. Hốc mắt dần dần ẩm ướt chứa đầy nước mắt trong suốt, tầm mắt trở nên mơ hồ, cô vẫn có thể cảm nhận rõ rệt độ ấm từ cổ tay truyền đến. Tịch Tuế học theo anh, nắm lấy lòng bàn tay của anh rồi nhẹ nhàng kéo qua, áp vào gương mặt của mình. Để cho lòng bàn tay lạnh giá của anh cũng có thể cảm nhận được độ ấm, tựa như sự động viên dịu dàng. “Trong lòng em vẫn luôn tự nhủ rằng kiếp này nhất định phải đối xử với anh thật tốt, nhưng có vẻ như cuối cùng mọi thứ đều sẽ liên luỵ làm anh bị thương.” “Em thật sự, thật sự rất muốn để anh được sống vui vẻ, nhưng em không biết phải làm như thế nào.” “A Tu…” “Anh tỉnh lại rồi dạy cho em, được không anh?” Một giọt nước mắt yên lặng khẽ trượt từ khóe mắt, nhỏ trên mu bàn tay của anh tựa như ngấm vào tâm hồn. Anh dần dần nghe thấy được âm thanh của thế giới, có người đang nói chuyện bên tai anh, là… cô ấy. Quý Vân Tu chầm chậm buông ngón tay ra, không còn bị giam cầm nữa. Tịch Tuế ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau cùng anh, cô cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trong đôi mắt anh. “A Tu!” Quý Vân Tu vẫn không trả lời, nhưng lại giơ tay lên một cách tự nhiên, thay cô lau đi nước mắt trên khoé mi. Đầu ngón tay mềm mại, tựa như một làn gió nhẹ lướt qua. * Anh nhớ rõ, Tuế Tuế đi rồi, để anh lại một mình ở nơi đó. Anh vốn muốn giữ cô lại, nhưng cô đi quá nhanh, cánh cửa kia ngăn cách anh với bên ngoài. Căn phòng rộng lớn, không tìm được một dấu vết nào quen thuộc. Anh bắt đầu sốt ruột, bất an muốn rời khỏi nơi lạ lẫm đó, nhưng Tuế Tuế lại muốn anh đợi, đợi cô trở lại. Anh chỉ muốn bản thân được yên tĩnh chốc lát… Đợi Tuế Tuế đến tìm anh. Như vậy là tốt rồi. Miễn đó là lời cô nói, chuyện gì cũng được. Mười phút trôi qua trong nháy mắt, Quý Vân Tu vẫn không quá phản ứng với người khác, nhưng anh sẽ chú ý đến Tịch Tuế. Tịch Tuế mang anh đến phòng làm việc của bác sĩ Tề, lần này không phải bị túm lấy mà là nắm tay. Khi Tịch Tuế xuất hiện ở cửa phòng, ánh mắt của bác sĩ Tề vô thức dừng ở bàn tay của hai người, sau đó liền cười lên: “Xem ra đã ổn rồi.” “A Tu rất lợi hại.” Tự anh vượt qua trở ngại. “Trước đây chúng tôi đều là áp dụng phương pháp can thiệp cưỡng chế, xem ra sau này không cần thiết nữa, tiết kiệm được một khoản lớn chi phí nhân lực.” Bác sĩ Tề nhún nhún vai, nói đùa cùng bọn họ. Trái tim vẫn treo lơ lửng trên không của quản gia Quý cũng rốt cuộc đáp xuống đất, ánh mắt nhìn Tịch Tuế càng lúc càng hoà nhã, thậm chí còn mang theo một loại vui mừng khác: “Cậu chủ quả nhiên vẫn là thích cô Tịch nhất.” “Ồ?” Bác sĩ Tề bắt được trọng điểm: “Xin mạo muội hỏi một câu, cô Tịch và Quý Vân Tu có quan hệ gì đặc biệt sao?” “!!!” Dưới tình huống như vậy đột nhiên bị người ta hỏi quan hệ gì, Tịch Tuế căng thẳng không thể giải thích được, nở một nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi sự lễ phép: “Chúng tôi là bạn bè.” “Cô Tịch này, có thể nói chuyện riêng cùng cô được không?” “Được ạ.” Thứ mà bác sĩ Tề muốn nói nhất định có liên quan đến Quý Vân Tu, cô không có lý do gì để từ chối. Chỉ là Quý Vân Tu dính người vô cùng, không chịu buông cô ra. Ánh mắt Tịch Tuế đảo một vòng, nhìn sang đài phun nước cỡ nhỏ trong phòng làm việc rồi nói với Quý Vân Tu: “Em khát quá, muốn uống nước. Anh đi cùng quản gia Quý ra ngoài mua giúp em một chai nước được không?” “Ờ!” Lần này, Quý Vân Tu gật đầu rất sảng khoái. Anh rốt cuộc chịu nói chuyện với người khác, ngón tay chỉ chỉ quản gia Quý tỏ ý đi cùng ông. Quản gia Quý dụi dụi đôi mắt, gần như cảm động đến nước mắt già cỗi lưng tròng. Lúc này, văn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều Bác sĩ Tề ngồi trên ghế, năm ngón tay khép lại, làm động tác về phía trước và mời cô ngồi xuống. “Cô Tịch, thật ra tôi từng gặp cô.” “Dạ?” Tịch Tuế không hiểu. Hai người đều biết thời gian cấp bách, bác sĩ Tề nói ngắn gọn: “Vì để hiểu sâu hơn về cậu ấy, tôi từng đến nhà họ Quý. Tôi tình cờ gặp cậu ấy đang vẽ tranh ngoài trời, lúc đó trong tay cậu ấy đang cầm một bức ảnh.” Trong lòng Tịch Tuế mơ hồ có đáp án. Câu tiếp theo của bác sĩ Tề liền chứng thực suy đoán của cô: “Trong bức tranh của cậu ấy có cô.” “Cô đối với cậu ấy mà nói là sự tồn tại rất riêng biệt, cô phải suy nghĩ thật kỹ, nên duy trì mối quan hệ như thế nào với cậu ấy.” “Nếu ví cuộc đời cậu ấy là một bức tranh, thì cô chính là màu sắc đậm nhất trong trái tim cậu ấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]